Giọng nói bén nhọn bất ngờ vang lên, làm Thẩm Dịch An đứng trong phòng bỗng ngơ ngẩn, hành động bản năng đầu tiên chính là ôm Nghiêm Thấm vào trong ngực.
Tống Tuệ Ninh xông tới, Thẩm Dịch An nhìn về phía sau, phát hiện là cô ta, thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Chiếc đầu nhỏ của Nghiêm Thấm ló ra từ ngực anh, nhìn về phía Tống Tuệ Ninh với vẻ trào phúng, cười như không cười.
Tống Tuệ Ninh bị ánh mắt của cô kích thích, giơ tay ra muốn lôi cô lại đây, nhưng—
Cô vừa giơ tay, đã bị Thẩm Dịch An ngăn lại.
Bạn đang đọc bản dịch không đầy đủ, chỉ được đăng tải duy nhất trên Wattpad, truy cập Wattpad DocLyHihi để đọc full chương.
Đọc ở Wattpad giúp Editor có động lực ra chương mới.
Tống Tuệ Ninh phẫn nộ nhìn anh: "Cậu có biết nơi này là nơi nào không? Cậu có biết mình đang làm cái gì không? Dịch An, trước kia cậu tuyệt đối không làm ra những chuyện khác người, chẳng lẽ cậu không nhận ra, không nhận ra giờ cậu càng ngày càng không giống chính mình ngày trước sao?"
Cô chỉ vào Nghiêm Thấm, "Cô ta, cô ta vừa rồi còn nhìn về phía tôi cười, cô ta căn bản là cố ý, cậu còn tiếp tục hãm sâu như vậy, cô ta sẽ còn huỷ hoại cậu!"
Nhưng những lời trách cứ to tiếng cũng không có làm Thẩm Dịch An tỉnh táo lại, ánh mắt anh chỉ lạnh lùng: "Nói xong chưa?"
Gò má Nghiêm Thấm dán ở ngực Thẩm Dịch An, nhìn Tống Tuệ Ninh tức giận, ý đồ muốn kích thích cô ta, "Anh Dịch An, chị Tuệ Ninh thật hung dữ."
Không có cô gái nào nghe loại ngôn ngữ giả tạo này mà mặt không đổi, huống chi là Tống Tuệ Ninh đang ở sẵn trong cơn tức giận: "Nghiêm Thấm, cô đừng có đứng đây làm bộ làm tịch, cô là cái loại trà xanh, sớm muộn gì cũng có một ngày tôi sẽ vạch trần bộ mặt thật của cô!"
Sớm muộn gì cũng có một ngày cô sẽ cho Thẩm Dịch An thấy được rốt cuộc cô gái mà anh bao bọc là loại gì.
"Chị Tuệ Ninh, chị....Nói cái gì vậy?" Cô gái nhỏ ánh mắt vô tội, kéo thật dài âm cuối.
Tống Tuệ Ninh tức giận đến mức muốn đánh người, cuối cùng chỉ có thể căm giận rời đi.
"Thẩm Dịch An, sớm muộn gì cậu cũng sẽ bị cô ta huỷ hoại!"
"Chị Tuệ Ninh, chị không ở lại một lúc sao?" Nghiêm Thấm nhìn theo bóng lưng cô ta rời đi làm mặt quỷ.
"Được rồi, người đi rồi." Thẩm Dịch An nhéo đôi má mềm mại của cô, biết rõ cô cố ý chọc tức Tống Tuệ Ninh, lại vẫn lựa chọn dung túng cô.
"Hừ." Cô gái nhỏ mặt lạnh hừ một tiếng, nhẹ nhàng nói: "Chị ta muốn cướp người của em đi, em không thể để chị ta toại nguyện được."
Thẩm Dịch An nắm bàn tay nhỏ của cô, "Lễ trưởng thành kết thúc rồi, nên về lớp thôi."
Nghiêm Thấm ngồi trên bàn, ôm eo anh: "Không muốn, anh ở đây với em."
Thẩm Dịch An nhẹ nhàng đặt lên trán cô một nụ hôn: "Đây là trường học, nghe lời, thay quần áo đi, không lát nữa sẽ có người lên."
"Anh thay cho em." Cô ngẩng khuôn mặt nhỏ.
Hô hấp Thẩm Dịch An ngừng lại, "Bậy bạ."
Cô gái nhỏ nhảy từ trên bàn xuống, lại hừ một tiếng, cầm quần áo đồng phục từ ngăn tủ đi thay.
Hai phút sau khi cô đi, anh nói vọng vào: "Thay quần áo xong thì về lớp, anh đi trước."
Nghiêm Thấm ở bên trong không thèm để ý anh.
Thẩm Dịch An dừng một chút, "Nghiêm Thấm?"
Bên trong lại truyền đến giọng nói tức giận: "Không có người!"
Chàng trai nghe cô gái trẻ con đáp lại, khoé môi ngập tràn ý cười: "Anh đi rồi."
Tống Tuệ Ninh trở lại lớp, luôn mang sắc mặt u ám, kể cả khi có người đến chào hỏi.
"Lớp trưởng, cổ của cậu làm sao vậy?" Một người đứng ở cửa lớp nhìn thấy Thẩm Dịch An, trên cổ dán băng cá nhân liền hỏi.
Chàng trai sắc mặt như thường: "Bị con mèo nhỏ cào thôi, không có việc gì."
Nam sinh gật đầu: "Lần trước ở sân trường tôi cũng thấy hai con mèo hoang, để cho an toàn, cậu vẫn nên đi tiêm vaccine phòng dại."
Thẩm Dịch An giơ tay gãi gãi cổ: "Được."
Tống Tuệ Ninh bên này nghe được cuộc đối thoại của