Triệu Nhã Phỉ gần như là phát điên túm chặt đầu của Nghiêm Thấm kéo dậy, Thẩm Dịch An bị hành động thô lỗ của mẹ mình làm cho sửng sốt: "Mẹ."
Nghiêm Thấm cảm thấy đau đớn mở to mắt, nhưng nhìn đến là Triệu Nhã Phỉ, khoé môi nhếch lên độ cong rất nhỏ.
Mà Triệu Nhã Phỉ giống như bị nụ cười này kích thích, đờ đẫn quên mất việc giữ hình tượng đoan trang vốn có ở trước mặt con trai, giơ tay tát "Bốp" vào mặt cô.
Con tiện nhân này quyến rũ chồng bà, giờ đến cả con trai bà ta cũng không tha.
"Mẹ!" Thẩm Dịch An giơ tay kéo Nghiêm Thấm ra phía sau, khiếp sợ nhìn người mẹ vốn dịu dàng của mình, "Mẹ làm gì vậy?"
Nhìn đến ánh mắt khiếp sợ của con trai mình, Triệu Nhã Phỉ mới tìm về được lý trí, nhưng bà ta vẫn lạnh lùng nói: "Nghiêm Thấm, về phòng của mày đi."
Thẩm Dịch An quay đầu lại nhìn cô gái nhỏ phía sau, gò má mềm mại thanh tú của cô có một vết tay in lên đó, đôi mắt ngây thơ uỷ khuất, cánh môi anh giật giật, nhưng cuối cùng chỉ đưa tờ giấy cô viết một nửa và bút đặt lên tay cô.
Nghiêm Thấm cúi thấp đầu rời đi, cho dù là bị đánh, nhưng một câu cũng không nói.
Cô trầm mặc, làm trong lòng Thẩm Dịch An có chút hụt hẫng.
Nghiêm Thấm đi rồi, Triệu Nhã Phỉ đem cửa đóng lại, "Dịch An, vừa rồi con làm cái gì vậy?"
Ánh mắt Thẩm Dịch An loé lên, "Trên tóc em ấy dính thứ gì đó."
Triệu Nhã Phỉ không hài lòng với câu trả lời của anh: "Vì sao nó lại ở trong phòng của con? Dịch An, mẹ nhớ rõ ràng từ khi nó đến Thẩm gia đã nhắc nhở con cách xa nó ra một chút, nó và mẹ nó cùng một giuộc, lúc nào cũng chỉ đi quyến rũ đàn ông, nó bên ngoài làm chuyện gì con có biết không?
Thẩm Dịch An: "Mẹ, chuyện của đời trước sao cứ liên luỵ đến Nghiêm Thấm, em ấy không có lỗi....."
"Xem ra, con không có đem lời mẹ nó đặt vào tai một chút nào, vậy giờ cho con chứng kiến, nghe thật