"Mẹ, mẹ làm gì vậy?" Thẩm Dịch An nâng Nghiêm Thấm đang nằm liệt dưới đất, trong ấn tượng của anh, mẹ chưa bao giờ là chuyện gì đụng tay đụng chân với người khác.
Thẩm Tuấn Tài vào cửa, đã nhìn thấy một màn như vậy, "Sao lại thế này?"
Triệu Nhã Phi nắm chặt lắc tay, hít một hơi sâu:" Lắc tay này, là từ phòng của Nghiêm Thấm tìm được."
Thẩm Tuấn Tài nhìn bà ta nắm lắc tay trong tay, mặt không chút biến hoá: "Một cái lắc tay, Tiểu Thấm có lẽ là thấy đẹp, không cẩn thận làm rơi, đừng làm ầm ĩ lên, mất hết thể diện."
Nghiêm Thấm ở trong lòng nghĩ, một tên cầm thú sẽ không thừa nhận những việc cầm thú đã làm.
Triệu Nhã Phỉ: "Chiếc lắc tay này, ở thời điểm kết hôn năm đó, ông tặng cho tôi."
Thẩm Tuấn Tài hiển nhiên không nhớ rõ việc này, "Dĩ An, trước mắt con đưa Tiểu Thấm về phòng."
Thẩm Dịch An chủ động nắm tay Nghiêm Thấm bước lên lầu, thân thể mềm mại không xương.
Mà dưới lầu là sự tức giận bị kìm nén và thanh âm chất vấn của Triệu Nhã Phỉ.
Phòng Nghiêm Thấm màu hồng nhạt, nhưng trên thực tế cô không thích cho lắm, cũng không có ai để ý rằng sở thích của cô như thế nào.
Thẩm Dịch An đỡ cô ngồi lên trên ghế, "Anh đi lấy cho em túi đá để giảm sưng."
Anh xoay người định rời đi, nhưng một đôi tay trắng nõn và mảnh khảnh vươn tới, từ phía sau ôm lấy eo anh, gò má dán vào cổ anh, giống như một đứa trẻ con không chịu buông tha anh: "Anh Dịch An."
Thẩm Dịch An phía sau lưng cứng đờ, nhanh chóng đem người đẩy ra, kéo khoảng cách hai người: "Nghiêm Thấm, nam nữ cách biệt."
Nghiêm Thấm trầm giọng: "Anh Dịch An, mặt em đau quá."
Thẩm Dịch An rũ mẳt nhìn gò má sưng đỏ của cô, tiếp theo, liền nghe thấy tiếng khóc nhỏ giọng nức nở.
Chóp mũi cô hồng hồng, đôi mắt tràn đầy nước mắt, giống như một con mèo nhỏ bị mưa bão quật tơi tả, bộ dáng rất đáng thương.
Thẩm Dịch An lần đầu tiên thấy con gái khóc trước mặt mình, chân tay có chút luống cuống, "Anh đi lấy túi đá."
"Vâng." bàn tay Nghiêm Thấm buông ra khỏi bộ đồng phục của anh.
Thẩm Dịch An đi rồi, bộ dạng đáng thương của Nghiêm Thấm biến mất hoàn toàn, nào còn có cái thứ gọi là yếu ớt như ban nãy, cô nhìn hướng thùng rác, khoé môi nhếch lên một đường.
Triệu Nhã Phỉ biết rõ cái thùng rác kia đã được thay mới, nhưng vẫn kiên trì một mực vu oan cho cô, dù biết thật sự cái lắc kia là đồ mới, thật ra là muốn tìm cái cớ để gây khó dễ.
Một khi đã như vậy, cái lắc cũ kia, đã không còn tác dụng gì.
Nghiêm Thấm hướng phía tủ quần áo đi tới, ở chỗ sâu nhất của tủ lấy ra một chiếc dường như y hệt cái lắc