Nghiêm Thấm nhìn Thẩm Dịch An cách đó một trăm mét.
Quý Hậu đứng bên ngoài nhìn theo ánh mắt của cô và nhìn thấy Thẩm Dịch An, cắn chặt quai hàm, ngữ khí gọi Nghiêm Thấm một lần nữa đã có vài phần mất kiên nhẫn: "Nghiêm Thấm, đừng nói là, hiện tại cậu muốn!.
"
Hắn còn chưa có nói xong, Nghiêm Thấm động tác nhanh nhẹn trèo qua.
Lúc này Quý Hậu mới an tâm.
Thẩm Dịch Nhan nhìn theo bóng hai người trèo tường, đôi mắt sâu thẳm đen như gỗ mun.
Nghiêm Thấm vừa trèo ra không bao lâu thì nhận được tin nhắn của Cao Tĩnh Đàn, Quý Hậu vừa lấy motor từ trong ngõ nhỏ, vội vàng ngồi lên: "Nhanh, đường Bình Tân, Cao Tĩnh Đàn bị người đánh.
"
Quý Hậu nghe thấy cái tên Cao Tĩnh Đàn, nhíu mày, "Cậu vẫn còn liên lạc với cô ta.
"
Tuy rằng giọng nói có chút mất kiên nhẫn, nhưng đội mũ bảo hiểm ngồi lên xe.
Thẩm Dịch An trở lại phòng học thì Tống Tuệ Ninh cũng đi đến, ngồi ở vị trí trống trước bàn của anh: "Bọn họ viết xong rồi?"
Thẩm Dịch An không nói chuyện cho đến khi chủ nhiệm Lý tìm đến anh.
Ở hành lang, chủ nhiệm Lý hỏi anh: "Hai học sinh kia đâu? Em đưa bọn họ đến chỗ nào ngồi viết?"
Thẩm Dịch An bình tĩnh đáp: "Em đi vệ sinh sau khi chủ nhiệm Lý rời đi.
"
Chủ nhiệm Lý: "Ý em là không biết bọn họ ở đâu?"
Thẩm Dịch An gật đầu: "Ừm.
"
Chủ nhiệm Lý nhắc đến Quý Hậu lại thấy đau đầu: "Nếu không phải coi trọng mặt mũi ba hắn, loại học sinh này tôi đã sớm!.
" Nói được một nửa, nhìn thoáng qua Thẩm Dịch An, đem lời nói nuốt xuống: "Em về lớp đi.
"
Chủ nhiệm Lý rời đi, Thẩm Dịch An xoay người, Tống Tuệ Ninh đứng phía sau anh, cô ta nói: "Vừa rồi tôi nhìn thấy!.
Nghiêm Thấm trèo tường ra ngoài rồi.
"
Cô còn nhìn thấy được Thẩm Dịch An nhìn hai người rời đi.
Thẩm Dịch An nghe vậy khẽ liếc cô ta, nhưng cũng chỉ thế mà thôi.
Tống Tuệ Ninh đứng chắn trước mặt anh: "Dịch An, cậu đối với Nghiêm Thấm!.
là tình cảm anh em, đúng không?"
Thẩm Dịch An đi vòng qua người cô ta.
Tống Tuệ Ninh cắn cắn môi, anh không phủ nhận, thì chính là!.
tình cảm anh em, đúng, nhất định là như vậy.
Anh là một người ưu tú như thế, sẽ không thích loại chỉ biết gây rắc rối và mang nhiều tiếng xấu.
Sẽ không.
Sau tiết học thứ tư vào buổi sáng, Thẩm Dịch An nhận được cuộc gọi của Doãn Kinh Mặc.
"Tôi đang đứng trước cổng trường của cậu.
" Doãn Kinh Mặc dựa nửa người trên chiếc xe thể thao, nhìn khuôn viên trường quen thuộc, không kìm được mà nhìn lâu hơn.
Học sinh đi ra từ cổng trường nhìn thấy hắn không khỏi nhìn mấy lần, soái ca siêu xe chân dài và bộ quần áo thể thao, so sánh với học sinh hoàn toàn khác biệt, có người nhận ra hắn, kinh ngạc: "Anh là!.
Học trưởng Doãn??"
Doãn Kinh Mặc tháo kính râm xuống, hơi mỉm cười: "Doãn Kinh Mặc.
"
"Em nghe nói học trưởng đã được nhận vào Đại học Tứ Phương, chúc mừng học trưởng.
"
Doãn Kinh Mặc mỉm cười, không có chút nào khiêm tốn: "Cũng bình thường.
"
Đàn em khoá dưới cười ngây ngô.
"Dịch An, bên này.
" Doãn Kinh Mặc nhìn thân ảnh thanh lãnh xuất hiện trước cổng trườngng, vẫy tay, khi Thẩm Dịch An chuẩn bị tới gần, hắn trực tiếp đi qua muốn ôm anh một cái.
Nhưng—
Thẩm Dịch An tránh đi.
Doãn Kinh Mặc đối với cái tình huống như vậy cũng tập mãi thành quen, không có một cảm giác xấu hổ nào, "Thời gian dài không gặp cậu, cậu vẫn bạc tình như vậy, uổng phí lòng ái mộ của tôi, ở phương xa vẫn ngày đêm mong nhớ cậu.
"
Đàn em bên cạnh cùng lớp với Thẩm Dịch