Thẩm Dịch An rũ mắt, "Nghiêm Thấm, buông ra, nơi này là trường học."
Cô hỏi: "Không phải ở trường học có thể ôm anh sao?"
Thẩm Dịch An trầm mặc.
Quy luật vĩnh cửu trên thế giới này chính là – những thứ càng nguy hiểm thì chúng càng có sức mạnh khiến con nguời mê hoặc, cũng rất hấp dẫn.
Nghiêm Nhạc Nhạc bị chủ nhiệm lớp gọi đi văn phòng giáo huấn, còn phải viết kiểm điểm, khi nhìn thấy Nghiêm Thấm đến phòng lấy nước, liền đi theo, nhưng không ngờ lại thấy cảnh cô quấy rầy Thẩm Dịch An.
Nghiêm Nhạc Nhạc cười lạnh: Mày chết chắc rồi.
Thẩm Dịch An là ai chứ, một giáo thảo của trường, nữ sinh thích anh nhiều vô kể, là học sinh ngoan ngoãn trong mắt các thầy cô giáo, nhưng Nghiêm Thấm ở trong phòng lấy nước công khai quấy rầy nam thần, thật không biết sống chết.
Nghiêm Nhạc Nhạc trộm lấy điện thoại ra, chụp ảnh lại, nặc danh gửi lên báo trường.
Thẩm Dịch An gỡ tay cô ra, quay đầu lại, nhìn trên mặt cô dán băng cá nhân, bỗng nhiên nghĩ tới ngày hôm qua cô nói cùng người khác đánh nhau, cánh môi giật giật, đang định mở miệng thì tầm mắt nhìn thấy Nghiêm Nhạc Nhạc lén lút đứng ở cửa phòng.
Thẩm Dịch An cau mày, Nghiêm Nhạc Nhạc có tật giật mình, lập tức bỏ chạy.
"Trở về lớp đi." Cuối cùng anh thở dài và nói.
Anh cầm chai nước rơi dưới đất, rửa sạch rồi bước ra khỏi phòng.
Đứng trong phòng, Nghiêm Thấm nhìn về hướng anh rời đi, hơi nghiêng đầu: Có lẽ cô nên thử cách khác.
Cô gái nhỏ cầm chai nước trở lại lớp, Quý Hậu nhìn chai nước vẫn trống không: "Hết nước?"
Nghiêm Thấm dừng lại: "Quên mất."
Quý Hậu giơ tay bóp lấy khuôn mặt mềm mại của cô: "Cậu thật ngu ngốc."
Nghiêm Thấm trừng hắn: "Móng vuốt, lấy ra."
Hầu Tử và Vương Quan Vũ đối với cảnh hai người này trình diễn mỗi ngày một lần đã quen, trong lòng không hề gợn sóng.
Ai có thể ngờ rằng lưu manh mười phần như Quý giáo bá có hội chứng sợ phụ nữ, nhưng lại đối xử với nữ huynh đệ của mình như đói khát da thịt, đã cảnh cáo nhiều lần nhưng không thèm để vào đầu, nhất định phải đụng chạm mới chịu.
Doãn Kinh Mặc trở về trường một chuyến, tuy rằng hắn được cử đi học nơi khác, nhưng nói thật ra hắn vẫn là một học sinh cấp ba.
"Em gái Nghiêm!" Doãn Kinh Mặc từ xa nhìn thấy Nghiêm Thấm liền gọi to, trên mặt tươi cười, cũng không thèm để ý đến ánh mắt của những học sinh xung quanh.
Nghiêm Thấm quay đầu lại, cô gái nhỏ đôi mắt mở to mang theo mềm mại ngọt ngào, ngoan ngoãn gọi: "Anh Kinh Mặc."
Doãn Kinh Mặc nhẹ nhàng sờ sờ cái đầu nhỏ nhỏ tròn tròn của cô: "Mặt em làm sao vậy?"
Nghiêm Thấm nhẹ nhàng nói: "Em đánh nhau với người khác."
Doãn Kinh Mặc buồn cười: "Ai bắt nạt tiểu tiên nữ của chúng ta? Anh Kinh Mặc trả thù cho em."
Nghiêm Thấm: "Anh sẽ đánh nữ sinh sao?"
Doãn Kinh Mặc im lặng, biểu hiện ngượng ngùng: "Chuyện này....Anh sẽ tìm một nữ sinh khác trả thù cho em."
Bắt hắn động thủ với