Đôi mắt Thẩm Dịch An vững vàng, bỗng nhiên đem người bế lên, ném lên trên giường.
Cốc trên tay Nghiêm Thấm rơi xuống đất, cô chớp chớp mắt, chưa kịp phản ứng, chàng trai đã đè lên người.
Hô hấp nóng bỏng, cánh tay rắn chắc, gò má anh tuấn, mọi thứ đều ở rất gần cô, rất gần.
"Ưm—"
Cô nghĩ rằng cho dù cô trêu chọc như thế nào thì chàng trai này cũng chỉ biết tai đỏ bừng, mặc kệ cô hoành hành ngang ngược*, nhưng giờ đây đang kề sát gò má cô, hơi thở nặng nề, cắn cánh môi cô.
*Vi sở dục vi (为所欲为): Thành ngữ Trung Quốc chỉ muốn làm gì thì làm, làm gì tuỳ thích.
Lạnh lùng cao ngạo đến đâu, trời sinh là giống đực, đều có tính xâm lược sẵn trong xương tuỷ, một khi đã bộc phát thú tính, cô căn bản cũng không có đường chống đỡ.
Nghiêm Thấm trừng lớn đôi mắt, muốn đẩy người ra, cổ tay lại bị ấn chặt lên đỉnh đầu, anh bóp eo cô, thật mềm, khiến người khác nảy sinh tính tò mò, muốn biết rốt cuộc có thể mềm mại đến mức nào.
Nguy hiểm và mạnh mẽ, ngăn cản mọi sự phản kháng kịch liệt của cô, "Ưm ưm...."
Những âm thanh cô phát ra đều bị anh nuốt hết vào trong miệng.
Bạn đang đọc bản dịch không đầy đủ, chỉ được đăng tải duy nhất trên Wattpad, truy cập Wattpad DocLyHihi để đọc full chương.
Đọc ở wattpad là tôn trọng công sức của Editor.
Nghiêm Thấm lúc này mới cảm thấy luống cuống, cánh môi bắt đầu thấy đau, dường như anh muốn trả thù cô tối qua cắn anh đến chảy máu.
Đúng như cô nghĩ, Thẩm Dịch An chính là muốn làm cho cô đau, làm cho cô sợ, để sau này cô không dám đến trêu chọc anh nữa.
Nhưng tất cả ý tưởng này đều bị vứt hết ra đằng sau, hương vị từ trên người cô hấp dẫn anh, hãm sâu, rối loạn tâm trí, thật muốn làm việc đó bằng mọi giá.
Mãi cho đến lúc cô thấy sợ hãi, bắt đầu khóc "Ô ô ô" thì anh mới lấy lại được sự tỉnh táo, khó khăn lắm mới buông cô ra.
Anh siết chặt tay, ngồi ở mép giường, hơi thở loạn nhịp, mái tóc cô rối tung, cuộn tròn thân thể lại khóc thút thít.
Mấy giây sau, thấy anh vẫn ngồi im không nhúc nhích, cô gái nhỏ giống như một con vật nhỏ bị doạ sợ nhào vào trong lòng anh, ôm chặt eo.
Thẩm Dịch An nghĩ, cô gái nhỏ này có phải trí nhớ không tốt, sao lại nhanh quên là ai...là ai đã khi dễ cô bật khóc.
"Biết sợ rồi, lần sau đừng tuỳ tiện tới trêu chọc anh." Anh gỡ bàn tay cô ra, cảnh cáo một câu.
Cô gái nhỏ vừa mới khóc, đôi mắt và chóp mũi đều đỏ bừng, đối diện với ánh mắt anh, hít hít cái mũi, đột nhiên đẩy anh ra chạy đi.
Thẩm Dịch An tay chống đỡ ở mép giường, nhìn cô chạy ra từ phòng mình, một lúc sau, nẳm ngửa trên giường, ngón tay đè mạnh ở ấn đường.
Doãn Kinh Mặc không cần tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học, trong lúc vô số học sinh vì thời khắc cuối cùng mà tranh đấu đến cực điểm, thì hắn