"Nghiêm Thấm học lớp Mười Ba với học trưởng được cử đi trao đổi đang ở bên nhau.
"
"Nghiêm Thấm? Không phải cô ta đang yêu Quý Hậu sao?"
"Sao tôi lại nghe thấy cậu ta với giáo thảo của chúng ta là một đôi nhỉ?"
"!.
Là đang yêu học trưởng Doãn Kinh Mặc, hôm qua tôi còn nhìn thấy học trưởng Doãn đợi cô ta ở cổng trường, đưa đi ăn cơm.
"
"Ách, nữ sinh này cũng thật là, cô ta!.
"
Lời còn chưa dứt, ba người bỗng nhiên bị một thân ảnh ngăn lại, áo đồng phục ngắn tay vắt lên vai, Quý Hậu vừa đi đánh bóng rổ về, "Các cậu vừa mới nói cái gì?"
Ba nữ sinh nhìn thấy hắn, vội vàng ngậm chặt miệng: "Chúng tôi, chúng tôi không có nói cái gì.
"
Ba người đẩy nhau: "Đi, đi thôi.
"
Nhưng Quý Hậu lại không có ý muốn thả người đi, dang tay đang cầm quả bóng: "Nói cho rõ ràng.
"
"Nghiêm Thấm với Doãn Kinh Mặc ở bên nhau.
" Tôn Nhạc Nhạc đi tới, ở trước mặt hắn mở miệng, "Tôi còn có ảnh chụp Nghiêm Thấm nói chuyện video với hắn ở ký túc xá, cậu ta có bạn trai, không nói cho cậu sao?"
Tôn Nhạc Nhạc đem ảnh chụp lấy ra, trong đó còn có một đoạn video, Nghiêm Thấm mặc đồng phục học sinh được một chàng trai cao lớn nắm tay, hai người hoàn toàn ngó lơ ánh mắt của mọi người xung quanh, vừa nói vừa cười.
Bạn đang đọc bản dịch không đầy đủ, chỉ được đăng tải duy nhất trênWattpad, truy cập Wattpad DocLyHihi để đọc full chương.
Đọc ở wattpad là tôn trọngcông sức của Editor
Quý Hậu siết chặt điện thoại.
Nhìn đến phản ứng của hắn, Tôn Nhạc Nhạc liên tưởng ngay hình ảnh Nghiêm Thấm bị Quý Hậu hắt hủi, cô muốn xem cô ta sau này còn dám kiêu ngạo nữa không!
Nhưng—
"Bốp—" Một tiếng giòn tan, chiếc điện thoại bị Quý Hậu ném thẳng xuống đất, màn hình xuất hiện vô số vết nứt.
Tôn Nhạc Nhạc nhìn điện thoại của mình vỡ tan trên mặt đất, sửng sốt.
Ba nữ sinh kia đi chưa được bao xa vẫn bị hắn làm cho khiếp sợ.
"Trượt tay, tôi đền cậu cái mới.
" Quý Hậu mím môi cười, xoay người rời đi.
Tôn Nhạc Nhạc nghiến răng, vẫn là như vậy, hắn vẫn luôn bảo vệ Nghiêm Thấm!
Lớp Mười Ba luôn luôn ầm ĩ ồn ào như cái chợ, người nào người nấy mỗi người một việc, có nhóm nhỏ thì tụ tập với nhau, có nhóm tán dóc đủ kiểu.
Chính là không một ai thèm chú tâm vào học hành.
Quý Hậu ném quả bóng rổ lên bàn "Phanh" một tiếng, ngồi xuống dựa lưng vào ghế.
Không biết ai lại chọc vào cái vị tổ tông này, không muốn bị đánh thì đừng có xông lên trước mặt hắn, nếu không ngay cả lão Thiên Vương cũng không nể tình.
Hầu Tử và Vương Quan Vũ liếc nhau: "Quý ca làm sao vậy? Ăn phải thuốc súng?"
Vương Quan Vũ đang nghiên cứu cổ phiếu thế nên từ bỏ việc đánh giá tâm trạng của Quý Hậu, nhưng vẫn hỏi: "Nghiêm Thấm đâu?"
Hầu Tử lập tức quét khắp lớp tìm kiếm: "Mẹ nó, không có, cậu ấy không ở đây thì ai dẹp lửa cho Quý ca.
"
Vương Quan Vũ: "Thế sao mày không mau đi tìm đi.
"
Hầu Tử đứng bật dậy: "Được, tao đi tìm xem! !.
Ơ, chờ đã, sao mày không đi?"
Vương Quan Vũ không chớp mắt: "Tao ra ý tưởng, tao dùng đầu óc, còn mày không cần dùng thể lực?"
Hầu Tử: "Mẹ mày, sao tao biết được phải tìm Nghiêm Thấm ở đâu?" Ai là người ngớ ngẩn đây?
Vương Quan