Mùa Xuân Hoang Dã

Chương 33


trước sau

“Có cần phơi khô không?”

“Hôm nay em dẫn anh ấy đến để tìm cảm giác thôi, lần sau mới bắt đầu làm.” Khâu Y Dã ấn hai đống bùn của mình và Hạ Khôn lại với nhau, bỏ vào hòm lưu trữ.

Anh Sóc nhìn theo bóng lưng bọn họ một trước một sau rời đi, không biết có phải là ảo giác của mình hay không, khí chất siêu mạnh mẽ của người đàn ông kia dường như khác hẳn so với lúc đến.

Hạ Khôn thậm chí không đủ kiên trì để về tới Hối Gia.

Xe vẫn còn chưa nổ máy mà hắn đã kéo tấm chắn lên, xoay người đè Khâu Y Dã xuống ghế, nửa giây sau vồn vã theo sát môi Khâu Y Dã mà hôn xuống. Khi Khâu Y Dã bắt đầu đáp lại, lưỡi của hắn từ giữa môi răng tiến vào sâu bên trong, làm rung lên dây thần kinh đang run rẩy của bọn họ.

Khâu Y Dã biết chỗ này giống như một cái hộp đen khi nhìn từ bên ngoài vào nên cậu càng không kiêng dè gì. Dây dưa với môi lưỡi của Hạ Khôn khiến đầu óc cậu trong chốc lát trở nên trống rỗng, đợi đến khi thần trí thoáng trở lại, một tay cậu vuốt ve lưng Hạ Khôn, một tay kéo mở khóa quần hắn bên dưới. Ngón tay lớn mật sờ vào trong, đầu ngón tay xoa gãi vào nơi đã cứng lên của Hạ Khôn.

Hô hấp của Hạ Khôn lập tức trở nên nặng nề: “Gấp như vậy à? Hửm?”

Nghe thấy vậy, Khâu Y Dã thu ngón tay lại, đuôi mắt khóe miệng mang theo nụ cười xấu xa, nhưng giọng điệu lại hoàn toàn vô tội: “Xin lỗi nha, tiến độ nhanh quá rồi à?”

Sau đó cậu không thể cười được nữa.

Chỉ cần kìm chế để không gây ra tiếng động quá mức đã tiêu hao hết sức mạnh ý chí còn lại của cậu. Hạ Khôn là Prometheus(*) của cậu, mang lửa lên khắp cơ thể cậu, gần như thiêu rụi lý trí cậu.

(*) Vị thần Hi Lạp đã ăn cắp ngọn lửa thần của Apollo và trao nó cho nhân loại.

Đợi đến khi cậu nằm trên vai Hạ Khôn để bình ổn hô hấp, cậu mới nhận ra rằng chiếc xe đang đậu trong gara xe tư nhân dưới tầng hầm của Hối Gia, người lái xe và vệ sĩ ở phía trước đã biến mất từ ​​lâu.

gậy th*t của Hạ Khôn vẫn còn đang cắm trong người cậu, chưa thấy có dấu hiệu mềm xuống. Khâu Y Dã nhúc nhích, muốn duỗi tay ra ấn mở cửa sổ xe, Hạ Khôn đã nhanh hơn cậu một bước mở cửa xe, đặt cậu nằm trên ghế rồi tự mình xuống xe, đứng bên cạnh xe cúi người xuống, ngậm cắn trứng dái của cậu.

Xung quanh không có người, nơi nhạy cảm lại được đối xử như vậy, cuối cùng Khâu Y Dã cũng bật tiếng thở dốc. Hạ Khôn mút mát một lúc mới buông tha người sắp không chịu nổi dưới thân mình, nhoài về phía trước hôn lên hàng mi vô tình dính nước mắt rồi đâm hạ thân vừa mới trơn ướt vào trong một lần nữa.

Khi cuối cùng cũng được nằm trên chiếc giường lớn trong phòng ngủ, Khâu Y Dã nghĩ, không biết phải đau đến mức nào thì mới muốn mở miệng bảo Hạ Khôn uống thuốc.

Lúc hai người bọn họ ở một mình với nhau, Khâu Y Dã cảm thấy cả người Hạ Khôn có sự thay đổi nào đó khiến người ta một lời khó nói hết.

“Khâu Y Dã, cái cà vạt này phối với chiếc sơ mi trên người tôi thế nào?”

“Đẹp lắm, màu sắc phối hợp rất hài hòa.”

“Đúng vậy, có điều đây không phải là trọng điểm, mấu chốt là tôi đẹp trai.”

Khâu Y Dã: “… Ừm, đúng, anh đẹp trai.”



Khâu Y Dã đã uống hết non nửa chai mật ong kia, cậu đối chiếu với nhãn hiệu rồi lên mạng tìm, muốn bù lại cho Hạ Khôn một chai: “Trong chai này thực sự là mật ong sao? Giá cả sao kỳ quặc vậy?”

Hạ Khôn hất cằm: “Đương nhiên là cao quý như vậy rồi.”

Khâu Y Dã: “… Ừm, đúng, dù sao thì bản thân ngài Kun cũng cao quý như thế.”



“Khâu Y Dã, cậu không ở Hối Gia à?”

“Quay lại chỗ anh lấy một ít đồ, lát nữa tôi còn phải đến công ty một chuyến.”

“Sau đó thì về Hối Gia đấy.”

“Được, nếu tôi có thể đi được thì sẽ nói với chú Phan. Nói mới nhớ, theo tôi nhớ thì chỉ có Lam Khu mới được đề cập trong hợp đồng mà?”

“Cậu thích Lam Khu hơn à?”

“Không không không, vẫn là Hối Gia tốt hơn, giao thông thuận tiện thiết kế đẹp đẽ. Chúng ta gạch Lam Khu ra khỏi hợp đồng đi.”

Điều thứ hai mươi của hợp đồng, sau khi hết thời hạn hai năm, biệt thự Lam Khu sẽ thuộc về Khâu Y Dã.

“Đổi thành Hối Gia nhé?”

“Không cần, chỉ cần gạch nó đi thôi.”

“Cậu không thích Hối Gia à?”

“Làm gì có, Lam Khu sao có thể so với Hối Gia cơ chứ.”

“Tôi đã nói mà, Hối Gia là tôi tự tay thiết kế, làm sao có thể không đẹp cho được.”

Khâu Y Dã: “… Ừm, đúng, Hạ tổng là giỏi nhất! Vậy thì chúng ta đồng ý gạch điều đó đi rồi đấy nhé. Tôi còn vội đến công ty, buổi tối gặp sau.”

Văn phòng của Bình Yến Thu mười năm như một vẫn bừa bộn như cũ, Khâu Y Dã trèo đèo lội suối vượt qua những chiếc hộp lớn bé, các chồng tạp chí và đống quần áo dày dép túi xách vứt lung tung, cuối cùng cũng đến được trước bàn làm việc của chị ta.

Bình Yến Thu ngồi dựa trên chiếc ghế giám đốc dày cộp với điếu thuốc lá nữ chưa châm lửa trong tay, đang cúi đầu xem tài liệu, nghe thấy âm thanh mới ngẩng đầu lên.

“Bình tổng, chị tìm em à?”

Bình Yến Thu chỉ vào chiếc ghế đằng sau Khâu Y Dã đang bị một con cún bông lông nhung to chiếm chỗ: “Ngồi đi.”

Khâu Y Dã nhấc cún bông lên và nhìn xung quanh nhưng không tìm thấy nơi thích hợp để đặt xuống, đành phải kẹp nó ở dưới nách rồi kéo ghế đến trước bàn giám đốc của Bình Yến Thu, ôm con cún bông ngồi xuống.

“Sắp tiến tổ《Crazy Stalker》rồi, cảm thấy thế nào?”

“Rất khó, nhưng em sẽ cố gắng hết sức.”

“Lúc Tạ Nghiêu tìm cho cậu《Crazy Stalker》, tôi đã không đồng ý, cậu có biết vì sao không?”

Khâu Y Dã vuốt ve bàn chân nhỏ của con cún bông: “Bởi vì quá rủi ro?”

Bình Yến Thu bóp điếu thuốc rồi chấm lên mặt bàn: “Xem ra cậu cũng
hiểu rõ. Chương trình này không nói là thắng làm vua thua làm giặc, cũng không tệ lắm. Tổ chương trình không có kịch bản, nhưng đã có người tự viết kịch bản rồi.”

“Chị cũng muốn em viết kịch bản à?”

Bình Yến Thu nhìn cậu: “Dám làm không?”

Khâu Y Dã cười: “Có gì mà không dám?”

“Nếu cậu đã có ý tưởng thì những thứ khác tôi không nói nhiều nữa. Chỉ có một điều, phải đảm bảo an toàn cho bản thân.”

“Em sẽ cố gắng hết sức.”

“Đại đa số thời điểm tôi cực kỳ ghét nghe cậu nói sáu chữ này.”

“Ặc… bây giờ thuộc về đại đa số thời điểm sao?”

“Được rồi, tôi biết ý chính của cậu rồi, tôi cũng lười thấy cậu đáp qua loa. Gọi cậu đến là để thông báo, hợp đồng của cậu với Minh Sơn không tới nửa năm nữa sẽ hết hạn, cậu có suy nghĩ gì không?”

Khâu Y Dã ôm con chó, trông vô cùng ngoan ngoãn: “Tiếp tục gia hạn thôi.”

Bình Yến Thu không quá để ý mà uống một ngụm cà phê: “Bởi vì Tạ Nghiêu sao?”

“Không hoàn toàn bởi vì Tạ Nghiêu. Nên nói là, nguyên nhân chính không phải là Tạ Nghiêu.”

Khâu Y Dã thu lại nụ cười lấy lòng: “Bình tổng, chị Bình. Một năm, hai năm có lẽ em chưa thể hiểu rõ, nhưng đã sáu năm rồi, nếu như không có chị, em sẽ không trong sạch và có nền tảng vững chắc giống như bây giờ. Cho dù vai diễn nhỏ đến đâu, em cũng chưa từng tham gia vào bất kỳ đoàn phim nào không đủ tốt, chưa từng tham gia chương trình tạp kỹ kém chất lượng nào và cũng chưa nhận quảng cáo nhãn hàng nào không có tiền đồ. Ở Minh Sơn, chỉ sợ em mới là nghệ sĩ được bảo vệ tốt nhất. Năm đó chị Bình đưa em vào Minh Sơn, bảo vệ em cho đến bây giờ, em không biết phải cảm ơn chị như thế nào.”

Bình Yến Thu cười nhạo một tiếng: “Không cần phải đội cho tôi cái mũ cao như vậy, từ trước đến nay tôi chưa từng ưa cậu. Cậu không thích hợp với con đường quá mức chói lọi này.”

Chị ta nghiêng người về phía trước, chống khuỷu tay lên bàn, khuôn mặt được bảo dưỡng cẩn thận gần như không nhìn ra được tuổi tác: “Có điều, tôi không thể chèn ép cậu được lâu hơn nữa. Đơn từ chức của tôi đã được trình lên Trương tổng, công việc trong tay sẽ được bàn giao trong hai tháng, tháng bảy sẽ chính thức rời khỏi Minh Sơn.”

Khâu Y Dã sững sờ, sau đó hoang mang hỏi: “Chị muốn đi đâu vậy?”

Bình Yến Thu chớp mắt đầy thần bí: “Đổi một lĩnh vực khác. Nếu như tình hình lạc quan thì chúng ta sẽ gặp lại.”

Khâu Y Dã vẫn còn đang sốc. Những gì cậu nói vừa nãy không hoàn toàn là để lấy lòng Bình Yến Thu, đó là suy nghĩ thật lòng của cậu trong hai năm qua.

Từ lúc Khâu Y Dã bắt đầu vào Minh Sơn, Bình Yến Thu chính là người có thể nhìn thấu được cậu nhất. Có thể thấy cậu không có tham vọng gì đặc biệt đối với việc trở nên nổi bật, cũng không có chấp nhất gì với tiền tài danh vọng. Nhưng mà trong cái giới này, hoặc là trả giá tất cả để tạo dựng chỗ đứng cho mình, hoặc là bình thản cam tâm sinh tồn ở dưới đáy, còn những kẻ lơ mơ ở lưng chừng thì thường rất khổ sở. Bình Yến Thu đối với cậu nhìn thì có vẻ là chèn ép, nhưng thật ra là hận rèn sắt không thành thép.

Mặc dù cả công ty đều cảm thấy Bình Yến Thu chướng mắt cậu, nhưng cậu biết không phải là như thế. Chỉ cần Bình Yến Thu còn ở đây là cậu cảm thấy an toàn, dù có đi như thế nào thì cậu cũng có thể vững vàng nện bước, chỗ dựa vững chắc như vậy là điều mà một mình Thư Dư không thể làm được. Hiện giờ cậu đã có tích lũy đầy đủ, vậy mà Bình Yến Thu lại muốn rời đi. Cậu giống như một người lái xe, chỉ khi tăng tốc mới phát hiện, vốn luôn cho rằng sẽ có gờ giảm tốc và hàng rào đệm thì giờ chúng đã biến mất rồi.

Bình Yến Thu dường như không ngạc nhiên trước phản ứng của Khâu Y Dã, tiếp tục nói: “Người thay thế tôi tên là Mã Trí Hâm, trước mắt vẫn còn đang nhậm chức ở công ty Quốc tế Mạch Khải Uy.”

“Mạch Khải Uy?”

“Đúng vậy, Mạch Khải Uy. Tôi nghĩ có lẽ cậu biết ý nghĩa của việc anh ta đến Minh Sơn.” Bình Yến Thu vân vê điếu thuốc, mắt không hề gợn sóng mà nhìn cậu.

Khâu Y Dã không biết chị ta đã biết được bao nhiêu, nhưng cậu chắc chắn rằng hiện tại Bình Yến Thu chưa muốn điều tra sâu.

Bình Yến Thu nói ẩn ý: “Cuộc sống mà cậu duy trì trong quá khứ sẽ không giữ được lâu nữa đâu.”

“Khâu Y Dã, cho dù đây có phải là ý muốn của cậu hay không, cậu cũng phải gánh vác tỉ lệ rủi ro lớn nhất.” Bình Yến Thu đưa bàn tay không cầm thuốc lá lên chống trán, hơi nhắm mắt lại: “Dù sao thì trong cái giới này toàn là con bạc.”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện