Mùa Xuân Hoang Dã

Chương 36


trước sau

Từ lúc Laurence lên sân khấu, dưới sân khấu náo loạn hẳn lên.

Các cô gái thì thầm thích thú: “Người đẹp thế này thực sự chỉ là nhiếp ảnh gia thôi sao?!”, “Tưởng là đoạt bát cơm với người mẫu ấy chứ!”, “Ông trời ơiiii, tôi thành fan nhan sắc của anh ấy rồi!”.

Quả thực rất khó để miêu tả Laurence bằng những từ ngữ khen ngợi đàn ông, bởi ngoại hình của y thuộc loại ái nam ái nữ: tuy có chiều cao trung bình nhưng đôi chân lại cực kỳ thon dài nên trông y cao ráo và cân đối, đường cong cơ bắp mịn màng duyên dáng, mái tóc dài mềm mượt óng ả màu nâu vàng hơi xoăn xõa tung sau lưng, làn da nhợt nhạt ban đầu được tô điểm trông có chút khí sắc, cũng làm mềm mại đường nét vốn sắc cạnh của đôi gò má hình thoi, một đôi mắt phượng mang phong tình khó diễn tả, vô cùng mê hoặc lòng người.

Y có vẻ hơi lười nhác chào hỏi MC và khán giả phía dưới, khi nhìn đến hai vị khách mời thì hoàn toàn làm ngơ Tống Cảnh Dương, ánh mắt khóa chặt vào khuôn mặt Khâu Y Dã với biểu cảm có hơi kinh ngạc, chớp chớp mắt mang hàm ý tôi cũng không biết chuyện này.

Sau khi Tống Cảnh Dương là Khâu Y Dã xuống sân khấu, MC hỏi Laurence có sự mong chờ hơn đối với ai. Ngồi trong trường quay đều là fan của Tống Cảnh Dương, câu trả lời đúng đắn chắc chắn là phải chọn Tống Cảnh Dương rồi. Laurence giống như học thuộc lời thoại nói theo đúng kịch bản, sau đó nhếch khóe miệng nói thêm một câu như là nghiền ngẫm: “Tôi cũng rất mong chờ Khâu Y Dã, váy đuôi cá có yêu cầu rất cao đối với dáng người.”

Khâu Y Dã có thể tưởng tượng được, biểu cảm của cậu và Tống Cảnh Dương ngay khoảnh khắc nghe nói mình sẽ phải mặc váy nữ chắc chắn đã bị ê-kip chương trình quay cận mặt, thậm chí còn không cần thêm phụ đề, chỉ cần phát đi phát lại kèm hiệu ứng đặc biệt thì cũng đủ để gây cười.

Hai người bọn họ đều bị ekip chương trình ‘chỉnh’ rồi, có lẽ là đồng cảm với nhau và cùng chung kẻ địch nên bầu không khí băng lãnh trong phòng chờ lúc trước nay đã không còn sót lại chút gì.

Tống Cảnh Dương cho rằng bộ váy của Khâu Y Dã dễ chấp nhận hơn, còn bộ váy công chúa màu hồng của mình thật đáng xấu hổ. Khâu Y Dã lại cho rằng bộ váy của Tống Cảnh Dương trông dễ chấp nhận hơn nhiều, dù sao thì chiếc váy bồng bềnh nên sẽ không thể nhìn được gì, mà bộ váy của cậu sẽ làm hiện rõ hoàn toàn mọi đường cong, đến lúc đó tổ hậu kỳ nếu như không sử dụng một loạt biểu tượng cảm xúc ‘che mắt’ thì uổng công là tổ hậu kỳ của chương trình tạp kỹ.

Hơn nữa, điều mà Khâu Y Dã thấy ngượng khi phải nói ra miệng chính là, nếu như chiếc váy dạ hội này thực sự trông bó sát như vậy thì sự xấu hổ lúc trong phòng thử đồ của đoàn phim《Cứu Rỗi Trạch Nam》lại lần nữa xuất hiện. Nếu như bây giờ trực tiếp từ chối mặc thử thì đó chính là sự cố phát sóng, ngày mai chắc chắn sẽ bị lên hot search, vết đen tỏ ra chảnh chọe này trong suốt sự nghiệp diễn xuất e rằng khó có thể rửa sạch.

Cậu thở dài một hơi, bảo Tiểu An đi tìm băng gạc và băng dính y tế. Thao tác cụ thể như thế nào thì vẫn phải mặc váy vào trước thì mới dễ phán đoán.

Khóa kéo sau lưng vốn là do trợ lý kéo giúp, lúc này Tiểu An đang giúp cậu tìm đồ nên trong phòng thay đồ chỉ có mỗi mình cậu, còn trợ lý trang phục của đài truyền hình đợi ở bên ngoài. Trợ lý trang phục cách một tấm rèm hỏi Khâu Y Dã có cần giúp đỡ gì không, Khâu Y Dã cảm ơn cô ấy và nói mình có thể tự làm được. Nhờ quá trình luyện tập chăm chỉ trước khi làm huấn luyện viên yoga trong《Cứu Rỗi Trạch Nam》nên cơ thể cậu dẻo dai hơn một chút so với những cô gái bình thường, hai tay có thể lần lượt vòng từ trên xuống dưới rồi ra sau, kéo dây khóa kéo váy sau lưng lên đều không thành vấn đề.

Khâu Y Dã nhìn toàn thân mình ở trong gương, gần như muốn che mắt lại: quả nhiên phần hông bị hở một mảng lớn, váy công chúa màu hồng của Tống Cảnh Dương có xấu hổ bằng bộ váy dạ hội này của cậu không?!!!

Nội tâm cậu sụp đổ, đại não cấp tốc nghĩ cách giải quyết thế nên không nghe thấy người bên ngoài tấm rèm đang nói chuyện. Tận đến lúc tấm rèm bên cạnh bị kéo ra ‘soạt’ một tiếng, Khâu Y Dã mới hoàn hồn, theo bản năng xoay người nhìn sang bên trái.

Laurence nắm lấy tấm rèm trong tay quên mất phải buông ra, nhìn chằm chằm vào phần bụng dưới của cậu.

Mặc dù chỗ đó vốn là niềm tự hào của nam giới, nhưng có lẽ bởi vì khó có thể xem Laurence như một thằng trai thẳng bình thường nên Khâu Y Dã vẫn là có chút đỏ mặt. Nhưng nếu như cậu quay người đi chỗ khác hoặc là duỗi tay ra che thì lại quá giả tạo quá ẻo lả rồi. Để che giấu sự xấu hổ này, cậu chỉ có thể ho một tiếng, công tư phân minh mà nói: “Mặc như vậy lên sân khấu có lẽ không được đâu.”

Lúc này Tiểu An mang theo đồ trở về, thấy Laurence chặn Khâu Y Dã ở cửa phòng thay đồ, sợ Khâu Y Dã bị dê xồm nên không khỏi vội vàng cắt ngang lời bọn họ: “Anh Khâu, đồ anh cần em mang đến rồi.”

Laurence nghiêng đầu liếc nhìn miếng băng gạc, băng y tế và cây kéo trên tay Tiểu An, khóe miệng nhếch lên: “Đây là một cách, có điều với kích cỡ của Khâu Y Dã, đây còn là chương trình truyền hình trong nước, sợ rằng như vậy không thôi thì chưa được.”

Y kéo rèm lại ‘soạt’ một tiếng, để lại hai chữ ‘Chờ đó’ rồi quay người rời khỏi phòng thay đồ.

Khâu Y Dã đứng sau tấm rèm, trong lòng suy nghĩ những lời của Laurence. “Như vậy không thôi thì chưa được”, vậy có nghĩa bước này vẫn là bắt buộc.

Cậu xoa huyệt thái dương, bảo Tiểu An đem đồ vào, cởi váy ra rồi bắt đầu xử lý phía dưới: cố định ‘thằng em’ của mình bằng băng gạc và băng y dính y tế rồi dán vào giữa hai chân. Trước khi bắt đầu làm còn không quên dặn Tiểu An canh chừng ở bên ngoài tấm rèm, nếu lần này còn bị ai đó kéo rèm nữa thì cậu cũng không còn mặt mũi đâu.

Khi Laurence quay lại có cầm theo một chiếc váy đuôi cá khác màu xanh ngọc bích, chất liệu đã được thay đổi, không bóng như vải sa tanh, phần eo hông có một số nếp gấp kéo dài từ ngực xuống với thiết kế tạo cảm giác mạnh mẽ.

Sau khi Khâu Y Dã mặc vào mới phát hiện mặc dù chiếc váy này cũng có cổ chữ V sâu nhưng phần xấu hổ phía dưới đã thành công được che lại, phần ngực được trang trí bằng vải nhăn và ba dây chuyền bạch kim đính kim cương vỡ, sẽ không chỉ trông quái dị vì nó phẳng lì mà còn khiến cơ ngực lấp ló lộ ra, càng làm nó trở nên gợi cảm hơn.

Laurence rõ ràng là rất hài lòng với mắt nhìn của mình, sau khi nhìn một hồi mới xoay người dặn dò trợ lý cái gì đó.

Theo hướng dẫn của chuyên viên trang điểm, Khâu Y Dã đeo băng đô giữ tóc để tẩy trang lớp makeup trước đó, lau sạch xong rồi ngồi trước bàn trang điểm. Trợ lý của Laurence đã tìm được một bộ tóc giả màu hạt dẻ không biết ở đâu ra và bắt đầu làm tóc cho cậu.

Trong lòng cậu biết rõ căn bản không có chỗ để mình đề xuất ý kiến, bởi vì địa vị của mình nên cậu chỉ có thể nhắm mắt lại mặc cho bọn họ ‘giày vò’.

Khi Khâu Y Dã đứng đợi ở phía sau sân khấu, Tống Cảnh Dương đầu đội tóc giả màu vàng kim, mặc bộ
váy công chúa, bước trên đôi giày cao gót pha lê màu hồng nude được hai người trợ lý đỡ hai bên đi qua, cậu ta hoàn toàn không chú ý đến ‘người phụ nữ’ ngồi ở trong góc là cậu.

Khâu Y Dã thực sự bái phục kỹ năng trang điểm của nhà đài Hải Châu, với bộ tóc giả dài màu vàng kim cùng chiếc váy màu hồng – sự phối hợp nhìn loli như vậy mà Tống Cảnh Dương mặc vào lại không biến thành Kingkong Barbie. Găng tay dài phối hợp ở phía sau đã sửa đổi đường nét của cánh tay, sóng tóc dài chặn ngang bờ vai dày rộng hơn thiếu nữ, cộng thêm mi giả và kỹ năng trang điểm, thế mà lại trông thật ngọt ngào đáng yêu, đi đến các triển lãm truyện tranh tham gia cosplay chắc chắn sẽ thu hút được một lượng lớn Otaku.

Quả nhiên, fan đều phát cuồng sau khi Tống Cảnh Dương xuất hiện và hoàn toàn không quan tâm đến việc liệu mái nhà trường quay số năm của nhà đài Hải Châu có đủ vững chắc hay không.

Sau nửa tiếng, có người đi đến và bảo Khâu Y Dã chuẩn bị lên sân khấu. Cậu đứng dậy, cởi áo khoác bông đặt lên ghế, trợ lý trang điểm vội vàng chạy đến dặm lớp phấn phủ có ánh ngọc trai nhẹ lên làn da lộ ra ngoài của cậu.

Khoảnh khắc bước lên sân khấu, Khâu Y Dã có một dự cảm vô cùng rõ ràng: Cậu sắp bốc cháy rồi.

Sau khi cảnh quay kết thúc và khán giả rời khỏi trường quay, tất cả nhân viên của ekip chương trình tập trung lại phía trước sân khấu, mọi người ai cũng vô cùng kích động, trong lòng bọn họ đều có một dự cảm tương tự như Khâu Y Dã: Chương trình này rất có thể sẽ trở thành đỉnh cao rating tích lũy được trong lịch sử của《Khách Mời Ngôi Sao》.

Có lẽ cùng chung hoạn nạn thực sự có thể thúc đẩy quan hệ, Tống Cảnh Dương cầm bộ tóc giả cười đùa với Khâu Y Dã một lúc rồi mới đi tẩy trang.

Khâu Y Dã đi dép vào phòng thay đồ sau khi tẩy trang xong, Laurence đã thay một chiếc quần jean bó sát và áo khoác da, đang dựa vào tường cầm một điếu thuốc. Trong tòa nhà này vừa có đồ trang điểm vừa có quần áo cũng như các thiết bị điện tử và các đường dây điện, chắc chắn là không được phép hút thuốc, mà khói đang bay lên từ đầu điếu thuốc lá trong tay Laurence.

Khi Laurence thấy Khâu Y Dã bước vào và nhìn chằm chằm điếu thuốc trên tay mình với vẻ mặt nghiêm túc, y khẽ cười: “Nếu như cậu nhanh hơn thì chắc chắn tôi sẽ không nhàm chán đến mức phải hút thuốc.” Sau đó y ném điếu thuốc đang hút dở vào cốc nước ở trên bàn. 

“Xin lỗi vì đã để ngài Laurence đợi lâu, ngài tìm tôi có chuyện gì sao?”

Laurence nheo mắt lại: “Không có gì muốn nói với tôi à?”

Khâu Y Dã sững sờ một lúc rồi nói lời xin lỗi chân thành: “Tôi xin lỗi, vừa nãy có nhiều người quá nên không kịp đến. Tôi muốn gửi lời cảm ơn đến ngài Laurence, cảm ơn ngài đã giúp tôi tìm được bộ váy này, tránh cho tôi khỏi xấu hổ.”

Laurence tiến lên một bước, đứng trước mặt Khâu Y Dã, hơi nâng cằm lên nhìn cậu: “Không chỉ có vậy thôi chứ? Cậu có biết giá trị bức ảnh mà hôm nay tôi chụp cho cậu không?”

Khâu Y Dã thầm nói tôi không yêu cầu anh chụp cho tôi, nhưng lời thì chắc chắn không thể nói ra như vậy được: “Có lẽ bức ảnh vô cùng đẹp, thiên phú và kỹ thuật của ngài Laurence thật là làm người ta thán phục. Tối nay nhờ có ngài mà tôi mới không bị xấu mặt, thậm chí còn nhận được tiếng vỗ tay, tôi cảm ơn ngài từ tận đáy lòng.”

“Một câu cảm ơn là xong rồi sao?”

Khâu Y Dã nghĩ thầm đây không phải là ép mua ép bán đấy chứ, vậy còn muốn cậu làm thế nào nữa?

Laurence thưởng thức biểu cảm cạn lời của Khâu Y Dã một lúc, khóe miệng bên trái cong lên: “Nếu đã muốn cảm ơn tôi, vậy thì tối nay mời tôi một bữa ăn khuya là được.”

***

Sau hai ngày ấp ủ chuẩn bị,《Khách Mời Ngôi Sao》 được phát sóng trên đài Hải Châu vào tối ngày 30 tháng 4, tối đó tên của Khâu Y Dã luôn đứng thứ hai trong danh sách hot search của Weibo, lượng fan dường như tăng lên gấp đôi. Bức ảnh Khâu Y Dã mặc đồ nữ được đăng trên Weibo chính thức của Laurence đã được hơn hai triệu lượt thích, video đơn do fan làm đã được hơn sáu trăm nghìn lượt chia sẻ.

Điều khiến Khâu Y Dã bất ngờ nhất chính là, hầu hết những fan mới của cậu đều là fan CP của cậu với Tống Cảnh Dương và của cậu với Laurence. Fan CP của cậu với Tống Cảnh Dương thì còn chấp nhận được, bây giờ các cô gái thích xem kịch tương ái tương sát à, fan CP của cậu với Laurence là chuyện gì vậy?

Có một bức ảnh hiện trường vô cùng hot, chính là cậu ngồi trên sofa quý phi thiên nga bọc nhung màu đỏ cổ điển, còn Laurence đang sửa sang lại nếp gấp trước ngực của bộ váy. Góc chụp bức ảnh vô cùng khéo, Laurence rất sát cậu, ánh mắt không đặt lên bộ váy mà là ánh mắt ‘thâm tình’ nhìn Khâu Y Dã, động tác tay giống như đang lột đi lớp vải ở trên ngực. Khâu Y Dã là một mỹ nhân có khuôn mặt lạnh lùng, vừa dè dặt vừa cao ngạo nhìn y, nhưng vì tư thế ngồi sát gần vừa gợi cảm vừa trêu chọc lòng người nên biểu cảm càng lạnh lùng thì lại càng trông có vẻ khiêu khích. Bầu không khí giữa hai người đã không thể dùng từ mập mờ để hình dung được nữa, nhìn đến nỗi mọi người không khỏi đỏ mặt tim loạn.

Nhiệt độ trong văn phòng của Hạ Khôn đã xuống dưới mức đóng băng, mấy người trợ lý ngoài cửa im re như ve sầu mùa đông.

Lần đầu tiên Vương Thành Tịch thấy Hạ Khôn mất kiểm soát, hơn phân nửa cái văn phòng giống như mô phỏng lại một bộ phim thảm hoạ nào đó: Hai màn hình máy tính và một laptop chỉ còn lại đống đổ nát, các mảnh vỡ của tủ sách bằng kính, tách trà và đèn bàn vương vãi đầy trên mặt đất, trên đó còn có các tập tài liệu bị xé rách và danh thiếp bị rơi ra khỏi hộp đựng.

Khi Hạ Khôn gọi một mình Vương Thành Tịch bước vào thì hắn đã bình tĩnh lại, đang ngồi trên ghế với khuôn mặt không biểu cảm.

“Dọn dẹp đống này đi. Tôi sẽ vắng mặt vài ngày, có chuyện gì thì gửi email.”

Trên mặt bàn chỉ còn lẻ loi một chiếc điện thoại di động, màn hình vẫn chưa tối đi, hiển thị cuộc gọi cuối cùng là 1 phút 23 giây, đối tượng gọi điện là Triệu Tư Vi.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện