Mùa Xuân Hoang Dã

Pn2


trước sau

Chiếc xe Locke 765 của Vạn Kính Tiên xuất hiện ra ra vào vào trong khóe mắt của Tưởng Thanh Duy khiến cậu cảm thấy ngớ ngẩn, có chút buồn cười giống như mười hai năm trước.

Ký ức hồi bốn năm tuổi là những mảnh vỡ vụn vặt và mơ hồ, nhưng nếu một đoạn ký ức được chọn lọc và tua đi tua lại thì nó sẽ trở nên rõ ràng giống như ngày hôm qua. Mỗi lần mô tả ở trong đầu khó tránh khỏi chỗ này có thêm một nét chấm phá chỗ kia bớt đi một nét chấm phá, đã nhiều năm trôi qua như vậy, hồi ức có lẽ đã bị thay đổi không thể nhận ra. Nhưng không sao cả, Tưởng Thanh Duy không hề quan tâm thật giả.

Ít nhất thì cậu có thể khẳng định rằng, hôm đó là sinh nhật tròn năm tuổi của mình. Gia đình cậu vừa mới chuyển đến khu Hồng Thịnh Gia Uyển, Tưởng Đình Hạo và Ôn Hiểu Bình bận rộn dọn dẹp phòng ốc, cậu đạp chiếc xe đạp trẻ em băng qua giàn leo xanh mướt trong vườn hoa phía sau tòa nhà, cố gắng tìm thác nước nhỏ mà Ôn Hiểu Đình đã nhắc tới.

Rẽ qua một bồn hoa, cậu bị một cậu nhóc khác vượt mặt, cậu nhóc trông có vẻ cao hơn cậu một chút, đi con xe đạp leo núi nhỏ, so ra thì con xe đạp trẻ em của cậu quả thực yếu thế hơn hẳn. Cậu còn chưa kịp ngưỡng mộ ghen tị thì cậu nhóc đã dậm chân dừng lại trước mặt cậu, ngơ ngác nhìn cậu.

Lúc đó cậu nghĩ, tiếc thay cho một con xe xịn, người đạp xe lại là một kẻ ngốc.

Cậu vòng qua cậu nhóc kia, rời khỏi con đường lát đá rồi đạp xe vào khu rừng nhỏ rực rỡ ánh nắng. Một lúc sau, cậu nhóc kia cũng đi theo, lấp ló ở phía sau không xa không gần, bóng dáng của cậu nhóc thi thoảng bị thân cây và bụi cây che mất.

Ký ức bị đứt đoạn, cậu chỉ nhớ được rằng sau đó mình tìm được thác nước nhỏ kia, nhưng có chút thất vọng, đó chỉ là một hòn non bộ có nước chảy xuống mà thôi. May mà cái ao dưới chân núi giả có chút thú vị, trên mặt ao có những bông sen trắng hồng, đàn cá màu đỏ cam tụ tập dưới tán lá sen. Cậu nhóc kia đứng trên tảng đá lớn ở bên cạnh và ném một nắm thức ăn cho cá, lập tức thu hút cả đàn cá bơi qua.

Cậu không cho phép bị một đứa ngốc cướp mất hào quang, bèn nhặt một viên đá nhỏ trên mặt đất ở bên cạnh lên. Sau này nhớ lại, ác ý thiếu hiểu biết lúc nhỏ có đôi khi đáng sợ đến mức khiến người ta rùng mình, vậy mà cậu lại dùng toàn bộ sức lực ném viên đá ấy vào bầy cá đang tranh nhau thức ăn. Một tiếng động không lớn, cả đàn cá lập tức tản ra, chỉ còn lại một con nằm trương thây tại chỗ.

Cậu sợ hãi, nhưng không chấp nhận tỏ ra nhát gan trước mặt người lạ, lạnh mặt nhìn con cá vô cớ gặp nạn, nhưng đầu óc cậu lại rối bời tê dại, không nhớ rõ cậu nhóc kia đã nói gì, hoặc là chẳng nói gì cả.

Tiếng người đến gần, ba người lớn vừa nói chuyện vừa đi tới. Cậu nghe thấy giọng của Tưởng Đình Hạo và Ôn Hiểu Bình, sự bất an trong lòng lập tức tăng lên: Bố mẹ mà nhìn thấy cá chết thì sẽ nghĩ gì về cậu?

Ôn Hiểu Bình mặc một chiếc sườn xám màu ngọc bích, dưới đôi lông mày lá liễu là đôi mắt hạnh, bà khẽ cười nhìn về phía cậu: “Không ngờ bọn nhỏ đã gặp nhau rồi.”

Vạn Kính Tiên luôn đi theo cậu, cậu đồng ý hay không cũng không có tác dụng, dù sao thì Vạn Kính Tiên muốn đi đâu là tự do của hắn. Nếu như cậu mở miệng từ chối, Vạn Kính Tiên chắc chắn sẽ khiến cậu cảm thấy là bản thân tự mình đa tình.

Trong lòng cậu ác ý mà nghĩ, cứ đi theo đi, nghèo không phải là một cái tội, nhưng khoảng cách giàu nghèo ấy, nó làm tổn thương người ta và cũng giày vò người ta. Cậu và Vạn Kính Tiên là người của hai thế giới, lúc giải quyết nhu cầu sinh lý thì có thể vứt bỏ thế tục, nhưng một khi vượt qua ranh giới rồi tiến vào trong, cậu sẽ phải vật lộn với những gánh nặng. Vạn Kính Tiên sung sướng quen rồi, sớm muộn gì cũng sẽ không chịu nổi cuộc sống thường ngày căng thẳng, chật vật, rắc rối và tẻ nhạt của cậu.

Vốn dĩ trên đường đã nghĩ thông sẽ không quan tâm hắn, nhưng khi nhìn thấy Vạn Kính Tiên tùy tiện dừng xe, Tưởng Thanh Duy lại không khỏi lo lắng. Cậu không biết chiếc xe đạp của Vạn Kính Tiên rốt cuộc trị giá bao nhiêu tiền, nhưng chắc hẳn là không rẻ. Xung quanh chợ đầu mối rất hỗn loạn, xe đạp của Vạn Kính Tiên mà để ở đây thì sợ là chưa đi xa được mười phút thì xe đã mất rồi.

Cậu tự nhủ rằng nhà của Vạn Kính Tiên không có gì ngoài tiền, mất một chiếc xe đạp cũng chẳng khác gì mất một bó rau. Nhưng sau đó cậu lại nghĩ, nếu như Vạn Kính Tiên mất xe đạp thì sẽ về nhà bằng cách nào: Xung quanh chỗ này không dễ gọi xe, dù sao thì đến tận đây để mua đồ cũng là vì tiết kiệm tiền, ai sẽ gọi xe cơ chứ?

Cậu khinh bỉ lòng tốt rách nát của mình, nhưng vẫn bước tới, không nói chuyện cũng như không nhìn Vạn Kính Tiên, lấy từ trong cặp sách ra chai Coca mà cậu thường dùng làm chai uống nước. Nửa chai nước đổ xuống mặt đất, cậu ngồi xổm xuống và nắm một tay đầy bùn, rũ mắt bôi lên khung xe và vành xe của Vạn Kính Tiên. May là chiếc xe này màu đỏ đen, không quá bắt mắt, chỉ là nhìn có vẻ còn rất mới. Đợi chiếc xe trở nên ‘cũ kỹ’, Tưởng Thanh Duy dùng nước còn sót lại trong chai rửa sạch bùn trên tay, đi đến chỗ không người rồi vẩy tay, sau đó lấy từ trong cặp sách ra một cái khóa xích loang lổ vết gỉ. Vốn dĩ cậu định dùng cái khóa xích này, nhưng nể mặt quả cherry lúc sáng nên cho Vạn Kính Tiên mượn để phòng trộm.

Tưởng Thanh Duy rất có kinh nghiệm, dùng dây xích khóa yên xe, khung xe và bánh xe lại với nhau, sau khi khóa xong thì rút chìa, sau đó đặt lên yên xe ra hiệu cho Vạn Kính Tiên,cuối cùng quay đầu đi về phía tòa nhà đổ nát của chợ đầu mối.

Cậu đến một quầy hàng quen thuộc, chọn năm sáu loại khóa kéo và phụ kiện khóa kéo, mấy cuộn len và cuộn chỉ sắc màu, hai hộp cúc, móc khóa, mọc bấm các loại và một hộp phấn may nhỏ, sau đó đến một tiệm vải cắt vài mảnh vải lớn với màu sắc đậm nhạt khác nhau.

Bỏ tất cả mọi thứ vào cặp sách, cậu bước ra khỏi chợ đầu mối, tìm thấy xe đạp của mình, sau đó dắt xe vào chợ nông sản bên cạnh, lúc ra ngoài thì trên ghi đông treo ba túi ni lông lớn: một con cá trắm cỏ, mười trái bắp sống và hai cân đào trắng trái mùa, trong giỏ xe có một cây bắp cải, một miếng thịt lợn nhỏ và một nắm hành lá.

Khi đạp xe, thỉnh thoảng đầu gối sẽ chạm vào túi ni lông treo trên ghi đông, nhưng cậu không thể đẩy túi ni lông vào trong, nếu không túi sẽ cọ vào lốp xe, thậm chí bị cuốn vào bánh xe.

Cậu đạp xe rất chậm, ánh mắt tập trung vào túi ni lông và bánh trước, không có thời gian để nghĩ Vạn Kính Tiên đã đi đâu. Nếu xe thật sự bị mất thì chỉ có thể trách Vạn Kính Tiên quá giàu quá rỗi thôi.

Cậu đạp xe được năm sáu phút, Vạn Kính Tiên đột nhiên vượt qua rồi dừng lại trước mặt cậu, cậu không thể không bóp phanh, túi ni lông sóng sánh, cuối cùng vẫn cọ vào lốp xe. Cậu khó chịu kiểm tra xem túi ni lông có bị thủng hay không, Vạn Kính Tiên quả là khắc tinh của cậu, luôn tìm rắc rối cho cậu.

May là quệt phải không nhiều, túi ni lông không bị rách. Cậu sửng cồ ngước mắt lên thì đúng lúc thấy Vạn Kính Tiên đưa cho mình một chai nước cam ép.

Nếu như là lúc cậu còn nhỏ, uống một chai nước của Vạn Kính Tiên cũng không thành vấn đề, dù sao cậu vẫn luôn có cơ hội mời lại. Nhưng bây giờ thì khác, cậu không dư dả tiền.

Cậu biết rằng đó chỉ là một chai nước uống mà thôi, một người đàn ông không được mắc bệnh già mồm, nhưng một người bị từ chối càng nhiều thì càng dễ tính toán chi li, nợ một giọt nước một hạt cơm thì đều là nợ. Nợ người khác cũng không sao, nhưng cậu không muốn nợ Vạn Kính Tiên. Vạn Kính Tiên, con trai cả và cũng là cháu trai cả của nhà họ Vạn, bọn họ là người không cùng đường, vốn dĩ không nên có bất kỳ liên quan nào.

Tưởng Thanh Duy tự giễu mà nghĩ, cậu ngay cả sức lực giả vờ cũng không có, hoàn toàn không thể tức giận nổi.

Cậu không kiên nhẫn mà lắc đầu, không lấy, chân khảy bàn đạp, chuẩn bị vòng qua Vạn Kính Tiên, nhưng lại bị Vạn Kính Tiên nắm chặt ghi đông, không có bạn học và giáo viên đứng nhìn xung quanh, lúc này bộ dạng hắn giống như một tên cướp “cậu không uống thì tôi sẽ không để cậu đi”.

Tưởng Thanh Duy thực sự khó chịu hắn muốn chết, tối nay cậu còn có việc nên không thể trì hoãn thời gian thêm nữa. Cậu tức
giận liếc nhìn Vạn Kính Tiên, cầm lấy chai nước cam ép uống hai ngụm, lúc này mới nhận ra mình thực sự rất khát, không nhịn được lại uống thêm vài ngụm. Nước cam ép có đá lạnh, khoảnh khắc lúc uống vào nuốt xuống tức thì sảng khoái ngập đầu. Hình như đã rất nhiều năm rồi cậu chưa uống nước cam ép, hóa ra nước cam ép ngon vậy sao?

Lúc cậu đóng nắp chai lại thì thấy trên ghi đông thiếu mất hai túi, chỉ còn lại túi cá trắm cỏ. Cậu nhìn về đằng trước thì thấy cặp sách rỗng hoác trước đây của Vạn Kính Tiên lúc này lại căng phồng.

***

Vạn Kính Tiên biết rằng Tưởng Thanh Duy đã không còn là tiểu quỷ năm xưa nữa, nhưng khi nhìn thấy bóng lưng và sườn mặt của cậu, dường như thời gian ngừng trôi. Trước mặt thầy cô bạn bè, cậu là một thiếu niên xinh đẹp thông minh tươi sáng, nhưng lúc ở riêng với hắn thì vẫn luôn kiêu ngạo biệt nữu.

Hắn vẫn nhớ rõ ngày này mười hai năm trước, Tưởng Thanh Duy đạp một chiếc xe đạp trẻ em màu xanh lam tiến vào tầm nhìn của hắn. Hắn biết tất cả những đứa trẻ gần bằng tuổi mình ở khu Hồng Thịnh Gia Uyển này, vốn dĩ chỉ muốn xem người hàng xóm mới đến trông như thế nào vì hắn khinh thường chiếc xe đạp trẻ em vô cùng nữ tính này, nhưng không ngờ chỉ một ánh nhìn đã không cách nào quên được.

Hắn không thể tưởng tượng nổi một người sao lại có thể xinh đẹp đến như vậy.

Năm tuổi quả thực còn quá nhỏ, xấu đẹp trong mắt có lẽ không đếm xuể, nhưng năm năm, mười năm, mười hai năm… vô số ngày tháng trôi qua, nhưng hắn vẫn luôn nghĩ như vậy.

Có một khoảng thời gian bạn cùng bàn của Vạn Kính Tiên nghiện đọc tiểu thuyết võ thuật huyền huyễn, hắn tiện tay lấy qua lật xem. Có một quyển nói, con người cũng giống như nấm mọc giữa núi rừng, càng đẹp thì càng độc. Hắn không bao giờ đọc lại mấy cuốn tiểu thuyết này nữa, thầm nghĩ đều là nhảm nhí. Tuy Tưởng Thanh Duy tác oai tác quái, nhưng lại mềm lòng đến nực cười, làm sao có thể có độc được?

Lần đầu tiên gặp mặt, Tưởng Thanh Duy tiện tay nhặt một hòn đá ném chết một con cá, hắn vốn định khen cậu, tuy trông vẻ ngoài mềm mại nhưng ra tay lại không hề tầm thường. Nhưng khi quay đầu nhìn thì thấy sắc mặt Tưởng Thanh Duy tái mét, suýt chút nữa đã bật khóc khi nhìn thấy con cá chết ngửa bụng.

Hôm đó vừa khéo là sinh nhật của Tưởng Thanh Duy, vợ chồng Tưởng Đình Hạo mời hắn và bố hắn đến nhà ăn bánh sinh nhật. Tưởng Thanh Duy luôn lơ đãng, Ôn Hiểu Bình nghi ngờ cậu bị cảm nắng lúc đi chơi buổi chiều.

Từ đó về sau, Tưởng Thanh Duy không bao giờ ăn cá nữa.

Có một lần, Vạn Kính Tiên nửa an ủi nửa trêu chọc cậu mà tặng cho cậu một bể cá, trong tay còn xách một túi cá vàng muốn để cậu nuôi, nói không chừng cứ nuôi mãi thì ám ảnh tâm lý sẽ mất đi. Không ngờ rằng Tưởng Thanh Duy lại tức giận đến đỏ mắt, nhấc bể cá lên rồi ném về phía chân hắn. Lúc đó hắn nghĩ không ra Tưởng Thanh Duy đang làm cái gì, cậu ấm nhà họ Vạn mặt nóng dán mông lạnh rất là không có sĩ diện, giẫm lên mảnh kính vỡ rồi vung tay đi mất.

Đương nhiên, sau đó hắn không chịu nổi việc Tưởng Thanh Duy ngó lơ hắn, sáp lại gần hỏi đề bài tập làm như không có chuyện gì xảy ra, Tưởng Thanh Duy cũng làm như không có chuyện gì xảy ra mà giảng bài cho hắn.

Sau này cùng Tưởng Thanh Duy ‘phân phân hợp hợp’ oánh lộn như vậy, từ mẫu giáo cho đến lớp năm tiểu học, hắn cũng đoán ra được bảy tám phần tính tình của Tưởng Thanh Duy: Tưởng Thanh Duy tính tình thiếu gia, nhưng lại rất mềm lòng, hơn nữa không thể nhìn thấy bất kỳ cái chết nào.

Trẻ con thường thích những vật nuôi nhỏ, có đứa trẻ nào mà chưa từng đòi bố mẹ cho nuôi chó nuôi mèo nuôi thỏ đâu? Nhưng Tưởng Thanh Duy thì không. Cậu nói, tuổi thọ dài nhất của chó mèo chỉ có mười mấy năm thôi, cậu không thể chịu đựng nổi ngày chúng chết đi mà mình chỉ có thể trơ mắt nhìn.

Vạn Kính Tiên không dám nghĩ, sau này khi Tưởng Đình Hạo tắt thở trong bệnh viện thì Tưởng Thanh Duy đã vượt qua như thế nào.

Quả nhiên, vẻ mặt thờ ơ của Tưởng Thanh Duy chỉ là ngụy trang.

Vạn Kính Tiên nhìn Tưởng Thanh Duy bôi bùn lên khung xe của mình, tim lại bắt đầu nhói đau, đau đến nỗi khiến hắn khó thở. Hắn rất muốn ôm cậu vào lòng, cưng chiều và bảo vệ cậu cả đời.

Vì vậy hắn phẫn hận, hắn hận nhà họ Vạn, hận Vạn Vĩnh Tường, cũng hận bản thân đã bỏ lỡ quá nhiều. Cho đến bây giờ, thậm chí là cả sau này, hắn cũng không có tư cách trở thành người bên cạnh Tưởng Thanh Duy.

Hắn chỉ cầu nguyện rằng Tưởng Thanh Duy vĩnh viễn sẽ không biết được sự thật về việc Tưởng Đình Hạo chuyển công tác năm đó.

Ban đầu, Vạn Kính Tiên đi theo sau Tưởng Thanh Duy, không bao lâu thì phát hiện môi của Tưởng Thanh Duy khô đến nỗi tróc da – cậu đã dùng hết sạch nước mà vừa nãy mình mang theo.

Vạn Kính Tiên vừa nhìn chằm chằm vào Tưởng Thanh Duy đang mua đồ vừa chạy đi tìm nơi bán nước. Nhưng thật không ngờ ngay cả đồ uống trong cửa tiệm bán đồ ăn nhẹ đều là hàng nhái, khó khăn lắm mới mua được một chai nước cam ép bình thường, quay lại thì không thấy Tưởng Thanh Duy đâu.

Vạn Kính Tiên nhìn quanh một vòng khắp khu chợ hỗn loạn, sau cùng xác nhận Tưởng Thanh Duy đã rời đi, hắn mới vội vàng đuổi ngược lại con đường lúc đến đây.

Tưởng Thanh Duy trông có tinh thần hơn hẳn sau khi uống nước cam ép, cậu định lấy lại túi bắp và túi đào từ Vạn Kính Tiên. Hắn phớt lờ cậu, đổi xe của mình cho Tưởng Thanh Duy đạp, Tưởng Thanh Duy không chịu, Vạn Kính Tiên không thể ở trên đường lớn làm gì cậu, hai người giằng co, cuối cùng thì Tưởng Thanh Duy trừng mắt với hắn, đạp xe về phía trước.

Cùng đạp xe với Tưởng Thanh Duy, bất kể con đường có dài hơn nữa thì cũng không tính là xa, chưa gì đã đến tiểu khu số 26. Ôn Hiểu Bình đang đứng đợi ở chỗ trống giữa các tòa nhà, còn Vạn Kính Tiên thì chưa sẵn sàng để gặp Ôn Hiểu Bình. 

Ban đầu Ôn Hiểu Bình chưa nhận ra hắn, coi hắn là bạn học bình thường của Tưởng Thanh Duy, cảm ơn hắn đã giúp Tưởng Thanh Duy cầm đồ.

Trong lúc căng thẳng, một câu “Không có gì, dì Ôn” theo thói quen bật ra, Vạn Kính Tiên hận không thể cắn đứt đầu lưỡi mình.

Ôn Hiểu Bình hơi ngẩng đầu dưới ánh đèn đường, nhìn kỹ Vạn Kính Tiên ba giây rồi nở nụ cười: “Thì ra là A Tiên, vậy mà đã cao ráo đẹp trai thế này rồi à?”

Bị hủy hoại bởi số phận khiến người đẹp như hoa sớm nở lại chóng tàn, mới chỉ năm năm không gặp, Ôn Hiểu Bình ốm yếu bệnh tật đến nỗi tưởng chừng có thể bị một cơn gió quật ngã.

Vạn Kính Tiên không dám nhìn thẳng vào Ôn Hiểu Bình, cuối cùng trả lời mấy câu rằng mọi người trong nhà đều khỏe, sau đó xoay người rời đi.

Mấy ngày trước, lúc nghe được báo cáo về hoàn cảnh của hai mẹ con Ôn Hiểu Bình những năm gần đây, hắn vẫn có thể miễn cưỡng bình tĩnh, nhưng khi tận mắt nhìn thấy Ôn Hiểu Bình vẫn luôn mỉm cười với hắn như ngày nào thì quyết tâm dây dưa đến chết cùng Tưởng Thanh Duy của hắn đột nhiên sụp đổ.

Hắn dựa vào cái gì?

Tuy rằng sự tình không phải do hắn làm, nhưng hắn họ Vạn, hắn dựa vào cái gì mà lại đi dây dưa với Tưởng Thanh Duy cơ chứ?

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện