Cuối cùng nàng và hắn cũng đã trở về lại kinh thành.
Ngay sáng ngày hôm sau, Trấn Định vương đã lệnh hạ nhân chuyển hết đồ đạc từ nam viện của Y Vân sang phòng của hắn.
Nhìn đám nô tài khệ nệ khiêng từng món khiến Y Vân vô cùng hoang mang.
-Nè nè, các ngươi làm cái gì vậy?
-Triệu Tuấn, bọn họ khiêng vác những thứ này đi đâu?
-Vương phi đừng lo...hạ nhân chỉ là mang chúng sang đặt ở phòng của vương gia thôi.
Y Vân như thể không tin vào tai mình, một lần nữa oang mang đến tột độ.
-C-cái gì? Sao đương không lại đặt sang đó?
-Thuộc hạ không biết.
Nói rồi, Triệu Tuấn lại quay sang đám hạ nhân mà thúc giục.
-Nhanh chân lên!
Nàng càng nghĩ lại càng nghi ngờ ý đồ xấu xa của Chu Thiên Lăng.
Đoạn bèn chạy vào thư phòng mà tìm hắn.
-Chàng lệnh bọn họ di chuyển đồ đạc để làm gì?
Trấn Định vương bỏ thư án xuống, cất bước về phía vương phi mà dìu nàng ngồi xuống ghế, đoạn ôn nhu giải thích:
-Chúng ta đã khác trước, đâu thể một người ở nam viện còn một người ở đông viện được.
Dừng đoạn, hắn lại tiếp tục thỏ thẻ vào tai Y Vân bằng một thanh giọng trầm thấp chứa gần bảy phần lưu manh:
-Phu thê thì phải ở chung phòng...
Ánh mắt hắn chứa đầy tia gian xảo khiến nàng có chút rùng mình.
Chu Thiên Lăng chỉ nói lưng lửng nưa nửa khiến Y Vân liền nghĩ ngay đến phần phía sau.
Phu thê thì phải ở chung phòng? Ở chung phòng rồi sẽ làm gì?...
-Nàng đang nghĩ xấu xa, bậy bạ cái gì đó?
-Không có...ai...ai nghĩ xấu xa gì chứ?
Y Vân liền bị chột dạ mà quay sang hướng khác.
Trấn Định vương nhếch mép tà mị, ánh mắt hiện lên tia giảo hoạt, xảo trá.
Chu Thiên Lăng vòng tay qua ngang eo Y Vân, quá phận hôn vào tai nàng đoạn định há miệng cắn vào vành tai.
Y Vân phản ứng nhanh liền đưa tay đẩy hắn ra mà đứng phắt dậy, nâng ngón tay chỉ thẳng vào Chu Thiên Lăng.
-Chàng đứng có mà quá đáng.
Cùng lúc đó, bên ngoài truyền đến thanh âm của Triệu Tuấn.
-Vương gia.
-Vào đi.
Chu Thiên Lăng có hơi đắc ý nhìn vương phi, đoạn cất bước đi về phía bàn gỗ chất