Hạ Bạch Yến dắt tay nàng vào đến Phượng Nghi cung.
Cung nhân ai nấy nhìn thấy đều vội quỳ xuống hành lễ.
Nàng nhìn qua một lượt Phượng Nghi cung thì liền cảm thán.
Quả nhiên là cung thất dành cho chủ của hậu cung, xa hoa lộng lẫy nhưng không kém phần tinh tế.
Đi vào bên trong chính điện, Y Vân đã thấy bóng dáng của người cũ.
Nàng hơi lắp bắp kêu lên:
-D-Diệp...Bích...
Diệp Bích cô cô đang dùng kim bạc thử qua hết thẩy những món điểm tâm trên bàn.
Nghe thấy thanh âm quen thuộc, bà liền dừng tay quay mặt sang thoáng tia kinh ngạc rồi cũng nhanh chóng thi lễ.
-Hoàng hậu, vương phi.
-Đã lâu không gặp, vương phi đã xinh đẹp, trưởng thành suýt nữa nô tỳ lại không nhận ra.
Y Vân hơi khẽ cúi đầu.
Diệp Bích thấy thế bèn lắc đầu, không dám nhận:
-Vương phi khách sáo rồi.
-Nào, nào ngồi xuống.
Ở đây có rất nhiều điểm tâm ngon cho con.
Lời của Hạ Bạch Yến cất lên, Tú Linh đứng ở phía sau Y Vân liền nhanh nhẹn kéo ghế ra.
Diệp Bích nhìn thấy Tú Linh thì lại bất ngờ không kém.
-Tú Linh đó à? Cũng đã lớn thế này rồi.
-Đã lâu không gặp, Diệp Bích cô cô.
Diệp Bích nhìn xung quanh, liền hạ thấp giọng ra lệnh cho đám cung nhân:
-Các ngươi lui ra ngoài đi.
Trong chính điện cũng chỉ còn lại bốn người là Hạ hoàng hậu, nàng, Diệp Bích cùng Tú Linh.
Dù sao cũng là thân tộc cho nên Y Vân cũng cảm thấy tự nhiên hơn.
-Vương phi, tất cả đều là những món mà trước đây người thích ăn nhất.
Đây là bánh đậu xanh, kia là bánh quế hoa...
-Còn đây là trà dùng sương sớm để pha, vương phi nhất định phải thử.
Y Vân cảm thấy tâm tình của mình vui vẻ hơn hẳn.
Đúng là chỉ có ở bên cạnh cô cô, nàng mới thoải mái như vậy.
-Loại bánh quế hoa trong như thạch đúng là lần đầu con được thấy.
Nàng cắn một miếng bánh vào miệng thì hai mắt liền sáng lên.
-Cô cô vẫn chu đáo như ngày nào.
Hai cô cháu nàng đang cười nói vui vẻ bỗng một tên tiểu thái giám bên ngoài cửa chạy vào bẩm báo:
-Mẫn phi đang ở bên ngoài xin cầu kiến hoàng hậu nương nương.
Nghe đến hai từ "Mẫn phi", Hạ hoàng hậu liền lập tức chau mày, đưa mắt nhìn sang Diệp Bích.
-Dạ.
Diệp Bích cô cô lập tức hiểu ý, liền nhanh nhẹn đi ra cửa cung Phượng Nghi tiếp đón.
-Tham kiến Mẫn phi nương nương.
-Bổn cung nghe nói hoàng hậu không khỏe cho nên hôm nay mới cố tình đến thăm.
Mẫn phi cười làm lành, thanh âm của nàng ta trong veo như suối, êm tai khiến người khác động lòng.
Khẩu khí của Diệp Bích tuy khách khí nhưng lại mang vẻ quyết tuyệt đến cùng:
-Thật ngại quá, hoàng hậu nương nương vẫn còn đang dưỡng bệnh e rằng không thể gặp người.
Mẫn phi nghe thấy thế thì liền cảm thấy có chút ngượng ngùng, mất tự nhiên, khuôn mặt bỗng chốc ửng hồng:
-Vậy hôm khác bổn cung sẽ đến.
Nói rồi, Mẫn phi hất chiếc cằm nhỏ sang phía thị nữ thân cận.
Nàng ta liền đưa lên trước mặt Diệp Bích cô cô một đĩa hồng khô.
-Đây là chút tâm ý của bổn cung, mong rằng hoàng hậu sẽ vui.
Diệp Bích hai tay nhận lấy đĩa hồng khô, rồi nói:
-Đa tạ ý tốt của Mẫn phi.
Dứt lời, Diệp Bích liền thi lễ rồi quay người bước vào trong, trước khi đi còn đưa mắt nhìn hai tên thị vệ đứng gác:
-Hai ngươi đóng cửa lại, đừng để gió bên ngoài làm ảnh hưởng đến phượng thể của nương nương.
Khi Diệp Bích bước vào, Hạ Bạch Yến nhìn thấy món quà của Mẫn phi thì chán ghét ra mặt:
-Đừng để nó trên bàn, Vân nhi không ăn được hồng.
-Dạ.
Y Vân nhìn nét mặt của cô cô thì liền hiểu ra vấn đề, nàng mỉm cười, trêu chọc nói:
-Thái độ của người dành cho Khánh phi và Mẫn phi cũng thật là khác đó.
Hạ Bạch Yến chậm rãi nhấp lấy một ngụm trà, giọng nói nhàn nhạt thản nhiên:
-Khánh phi nguyên lai là công chúa của nước Ngụy nhỏ bé.
Bản thân nàng ta nhập cung cũng chẳng khác nào cống phẩm dâng lên làm vui lòng đế quốc.
Tính tình của Khánh Nguyệt đó cũng rất tốt, ôn nhu an phận.
Lời nói của Hạ hoàng hậu đã hết tám phần hài lòng.
Nhưng trái với Khánh phi, cô cô khi nhắc đến Mẫn phi lại thập phần chán ghét, khinh thường.
-Còn Tôn Tuệ Mẫn kia là người giậu đổ bìm leo, nịnh cao đạp thấp, xu nịnh, bợ đỡ.
Nàng ta đến Phượng Nghi cung nguyên lai cũng là vì cô cô của con được phục sủng.
Nàng nghe cô cô nói thì chỉ biết lắc đầu:
-Hậu cung thật là phức tạp.
-Cái vòng này của cô cô đúng là đẹp thật.
Y Vân nhìn vào vòng đeo trên tay cô cô thì không khỏi xuýt xoa khen ngợi.
Hạ Bạch Yến khẽ mân mê chiếc vòng bạch ngọc của mình rồi cười nói:
-Đây vốn dĩ là cặp vòng do hoàng thượng ban tặng cho ta.
Vừa hay vẫn còn một chiếc, con có muốn lấy không?
Thấy nàng gật đầu, Hạ Bạch Yến gọi Diệp Bích mang chiếc vòng còn lại ở bàn trang điểm đến sau đó tự tay đeo vào cho Y Vân.
Đợi Y Vân dùng xong món điểm tâm, Hạ hoàng hậu ho một tiếng rồi thăm dò hỏi nàng:
-Tại sao con muốn đến Đại Chu?
Như bị nói trúng tâm tư, Y Vân có chút ngập ngừng đáp:
-Là...là phụ hoàng gả con đến...con không biết gì cả.
-Con đừng nói dối cô cô.
Chuyện liên hôn, ngay từ đầu ta đã biết chắc chắn sẽ không dính đến con.
Nàng vẫn im lặng, Hạ Bạch Yến thấy thế bèn tiếp lời:
-Chu Thiên Lăng tính toán chu toàn mọi việc, duy chỉ có lần này là tính sai một bước.
Dụng tâm suy tính việc liên hôn nhưng hắn lại không ngờ đến việc nữ nhân mà hắn xem là ngoài cuộc lại khiến mình gậy ông đập lưng ông.
-Được rồi, quay lại chuyện chính.
Trả lời cô cô.
Quả nhiên vẫn không thể giấu diếm, nàng miễn cưỡng thành thật trả lời:
-Con muốn đến Đại Chu là bởi vì con nhớ cô cô thôi.
-Không còn nguyên nhân nào khác?
Nàng né tránh ánh nhìn của Hạ Bạch Yến, đưa mắt liếc xuống miếng ngọc bội dạ minh châu đang đeo trên người, lại phải thành thật thêm một lần nữa:
-Thật...thật ra là...c-có.
-Cô cô giúp con tìm chủ nhân của miếng ngọc bội này được không?
Y Vân đặt ngọc bội lên bàn, thần sắc cực kỳ nghiêm túc.
-Tại sao?
-Năm đó con cùng đại ca đến hoàng cung Đại Chu, chính chủ nhân của nó đã cứu khi con rơi xuống nước.
Hạ Bách Yến thở dài một hơi rồi lắc đầu:
-Đại Chu người đông đất rộng ta biết tìm thế nào cho con.
Y Vân cằm chắc miếng ngọc bội quả quyết nói:
-Người nhìn xem, mặt sau của ngọc bội có khắc chữ Chu.
Con chắc chắn là người trong hoàng tộc.
-Được rồi.
Hạ Bạch Yến nhận lấy ngọc bội từ tay Y Vân, điêu khắc tinh tế, hoa văn vô cùng sống động, nhìn ra liền có thể nhận ra đây chính là bảo vật vô giá.
Bà xem xét kỹ lượng rồi liền nhận ra điều gì đó.
-Dạ minh châu?
-Có chuyện gì sao cô cô?
-À...không có gì.
Con cứ để ngọc bội ở chỗ của ta, khi