Hôm nay cũng như mọi ngày, hạ nhân trong cung đang quét tuyết sang hai bên để chừa lối đi.
Tuyết rơi phủ trắng xóa mọi thứ, phủ kín mái nhà, bám lên cây lê đã trụi lá.
Giữa mùa đông lạnh giá kỳ thực cũng chỉ có vài tia nắng mỏng manh, len lỏi chiếu xuống sân viện.
Y Vân đi dạo một vòng ở hoa viên tựa hồ lại nghe thấy tiếng kêu yếu ớt ở trong lớp tuyết trắng.
Meo! Meo! Meo!
Lần theo tiếng kêu ấy, nàng tinh ý phát hiện ra một cái đuôi mèo lộ ra bên ngoài, đầu và thân đều bị tuyết trắng vùi lên.
Sao lại có mèo trong phủ? Nó vào được bằng cách nào?
Y Vân liền ngồi xổm xuống, đưa tay phủi lớp tuyết ra, bên dưới y như rằng có một con mèo con.
Lông của nó và tuyết đều có màu trắng nên kỳ thực rất khó để biết.
Nếu nó không kêu lên vài tiếng thì có lẽ Y Vân đã chẳng phát hiện ra rồi.
Nàng đưa tay bế mèo con lên rồi liền đứng dậy đi về phòng để giữ ấm cho nó.
Nhìn con mèo nhỏ ở trong tay, Y Vân đột nhiên lại nhớ đến Tiểu Miêu của nàng.
Không biết bây giờ nó thế nào?
Chu Thiên Lăng nhìn dáng vẻ gấp gáp của Y Vân lại thấy trên tay của nàng có cái vật nhỏ gì đó thì không khỏi lắc đầu, thở dài:
-Lại bày trò gì nữa đây?
Trở về phòng, nàng đặt mèo nhỏ vào một tấm chăn ấm áp để giữ nhiệt cho nó sau đó nhìn sang Tú Linh:
-Ngươi mau đến nhà bếp tìm một ít cá khô đi.
-Dạ.
Tú Linh nhận ra con mèo này làm tâm tình của công chúa nàng tốt lên nên cũng vui vẻ gật đầu đi lấy.
Một lúc sau, Tú Linh mang đến một đĩa cá, Y Vân đặt mèo con xuống.
Nhưng dường như tính tình nó nhút nhát, sợ hãi mà lùi lại.
Nàng để đĩa về phía gần đó rồi đi sang ghế ngồi xuống.
Không cảm nhận được nguy hại nên một lúc sau con mèo liền chầm chậm tiến về phía thức ăn, cơ hồ đang đói nên rất nhanh đã ăn sạch sẽ.
Dường như mèo con biết