Sau khi thỉnh an, đám phi tần lần lượt cáo lui.
Hoàng hậu nghe vài cung nữ báo lại nên chuẩn bị đi đến ngự hoa viên.
Nào ngờ vừa đi đến giữa sân viện thì Chu Thiên Lăng cả người ướt sũng bế nàng vào trong.
Điệu bộ cùng nét mặt của những người đi phía sau vô cùng gấp gáp.
Dù không biết rõ thực hư nhưng phần nào Hạ Bạch Yến cũng hiểu ra ở ngự hoa viên chắc chắn đã xảy ra chuyện.
-Đưa con bé vào trong.
-Diệp Bích, mau truyền thái y.
Chu Thiên Lăng mau chóng đặt nàng xuống giường rồi đi ra bên ngoài.
Những cung nữ khác người thì thay y phục, người thì giúp nàng lau tóc.
-Ngươi nói rõ xem rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?
Tú Linh sụt sùi đem mọi chuyện kể lại cho Hạ hoàng hậu.
Chu Thiên Lăng không nói không rằng, trực tiếp đi đến Dưỡng Tâm Điện.
Cả người hắn sát khí bừng bừng bước vào trong chính điện.
Hoàng đế nhìn thấy cả người hắn ướt sũng thì bèn hỏi:
-Bát đệ, y phục của đệ...
-Hồ Khánh Uyên xô vương phi của thần đệ xuống hồ nước ở ngự hoa viên.
Chu Thiên Lăng không đáp lại câu hỏi của đại hoàng huynh mà thẳng thắn đi vào vấn đề.
Hoàng đế nghe đến ba chữ "Hồ Khánh Uyên" thì bỏ tấu chương xuống.
Sự việc ở Lộc Lâm còn chưa rút ra được bài học, giờ lại đẩy người xuống hồ nước.
Thần sắc Chu Thiên Lăng như muốn bức người, e rằng Hoàng đế không phân xử thì sẽ có một cuộc tranh cãi thứ hai xảy ra.
-Y phục ướt sẽ dễ cảm lạnh.
-Từ Doanh, mau chuẩn bị bộ y phục khác cho vương gia.
Ở Phượng Nghi cung, Hạ hoàng hậu nghe được bốn từ "vương phi không sao" của Tôn thái y thì mới yên tâm, nhẹ nhõm cả người.
Đợi hơn một khắc sau, Y Vân cũng dần hé mở mắt.
Hạ Bạch Yến thấy thế thì vui mừng cất giọng:
-Vân nhi, con tỉnh rồi.
-Cô cô.
Cô đưa mắt nhìn xung quanh xem chừng như đang muốn kiếm ai đó.
Không nhìn thấy Chu Thiên Lăng thì gương mặt có chút ỉu xìu.
Trấn Định vương lúc này cũng đã từ Dưỡng Tâm Điện quay về Phượng Nghi cung.
Vừa vào chính điện, Diệp Bích liền thông báo cho hắn rằng Y Vân đã tỉnh lại.
Nghe thế hắn liền đi nhanh vào trong noãn các.
Đám nô tỳ nhìn thấy Trấn Định vương thì cúi đầu hành lễ rồi rẽ sang hai bên.
-Chu Thiên Lăng.
Dáng người cao lớn thu vào tầm mắt, nàng liền ngồi dậy mà gọi tên hắn.
Hạ hoàng hậu hiểu ý bèn đứng dậy nhường chỗ ngồi lại cho Chu Thiên Lăng.
Hắn ngồi xuống giường, vòng tay ôm lấy nàng, thanh giọng đầy ôn nhu và lo lắng:
-Ta ở đây, nàng thế nào? Có bị làm sao không? Có lạnh không?
-Không có.
Đột nhiên, lúc này như thể có hàng loạt ký ức trước kia đều lần lượt chạy ngang trong đầu nàng.
Y Vân thất thần một lúc rồi choàng tỉnh, liền đẩy người Chu Thiên Lăng ra.
-Công chúa nhỏ, nàng làm