Ngày hôm sau,
Đến giờ cơm trưa, hạ nhân bày biện các món ăn lên bàn, bày trí vô cùng đẹp mắt.
Y Vân đưa mắt nhìn cả bàn đầy thức ăn thì có chút không hài lòng.
Món cá hấp ở đằng kia còn tạm chấp nhận nhưng mà còn tôm, cua...đều chưa được bóc vỏ.
Chu Thiên Lăng biết nàng không thích bị dơ tay, đây rõ ràng chính là hắn đang cố tình.
Y Vân đưa đôi mắt nhìn thẳng vào người đối diện một hồi lâu nhưng gương mặt Trấn Định vương lại chẳng có chút biểu tình, một chút cũng không có.
Cả hai không nói một câu nào, nàng cũng chẳng thèm động đến đũa.
Quay mặt sang hướng khác nhưng thỉnh thoảng vẫn nhìn xuống bàn ăn rồi lại ngước lên nhìn Chu Thiên Lăng.
Dù nàng không nói nhưng đương nhiên Chu Thiên Lăng biết là vương phi đang đợi mình bóc cua và tôm.
Trấn Định vương hơi kéo tay áo lên cao một chút, đoạn dùng chiếc kéo cắt phần vỏ bên ngoài, lấy ra từng thớ thịt bỏ cái bát bằng phỉ thúy rồi đưa sang chỗ nàng.
Thu vào tầm mắt hành động vừa rồi, khóe môi liền cong lên hài lòng nhưng rất nhanh liền lấy lại nét lạnh nhạt trên gương mặt, nàng vẫn không vội mà động đến đũa.
Haizzz
Hắn thở dài một hơi, vốn dĩ định giữ bí mật nhưng xem ra nếu không nói thì vương phi sẽ không ăn ngon miệng.
Vẫn là giọng nói trầm khàn ấy nhưng lại đầy ý cưng chiều, ôn nhu:
-Sinh thần của cô gần với trung thu...đợi đến đó, ta đưa cô đến Lạc Hàn.
-Hả?
Y Vân xoay mặt lại, đưa cho hắn ánh nhìn ngơ ngác.
Nàng tự lẩm bẩm hai từ "Lạc Hàn" trong miệng.
Cái tên này rất là quen.
A, phải rồi! Lúc trước nàng từng được nghe phụ hoàng kể về một nơi ở Đại Chu có tên là Lạc Hàn.
Nơi đó non nước hữu tình, có núi, có sông, có hoa, có cỏ vô cùng xinh đẹp.
-Thật sao? Ngươi đưa ta đến đó ư?
Nhớ lại những lời nói của phụ hoàng, hai mắt nàng đã bắt đầu sáng rỡ, thanh giọng hào hứng mà hỏi hắn như để muốn xác thực.
-Đương nhiên là thật, ta có bao giờ gạt cô chưa?
Nhận được câu trả lời từ Chu Thiên Lăng, Y Vân cười tươi rạng rỡ tựa hồ như những giận hơn trước kia đều biến mất.
Hắn nói sẽ đưa nàng đi chơi ở Lạc Hàn, chẳng hiểu sao chỉ có vậy đã khiến tâm tình Y Vân đột nhiên tốt hẳn lên.
Nàng nhìn Trấn Định vương rồi lại tủm tỉm cười, dùng đũa gắp lấy một miếng thịt cua bỏ vào miệng.
Có vẻ là đã hết giận, Chu Thiên Lăng lúc này mới nhẹ lòng được.
Hắn nhìn dáng vẻ của Y Vân thì thật không biết nàng đã thật sự hoàn toàn bình phục hay chưa.
Tại sao tính tình vẫn cứ như thế chứ?
Trấn Định vương chậm rãi dùng cơm, một lúc nhanh hắn nhớ đến chuyện cũ thì lại tự cười.
Lúc trước hắn đa nghi nghĩ nàng là nội gián của Đông Hạ nhưng giờ lại không còn ý nghi ngờ nữa.
Hạ quốc làm gì ngốc đến mức mà cử trẻ con hay mít ướt đến thăm dò.
Đến giờ dùng bữa tối, chẳng biết là vì vui trong lòng hay vì thức ăn ngon mà Y Vân liên tục tấm tắc khen.
-Cơm tối hôm nay hình như ngon hơn mọi khi.
Nói rồi, Y Vân đưa một miếng cá cùng đậu phụ vào miệng.
Thịt cá không sống cũng không quá mềm, đậu phụ béo mềm vừa phải, còn có vị chua chua ngọt ngọt.
Nói chung là rất