Lúc trở về phủ, Tú Linh đã đứng trước cổng đợi hai chủ tử.
Chưa kịp hỏi chuyện thì công chúa đã một mạch đi về nam viện.
Thần sắc không tốt một chút nào hệt như người mất hồn...hình như còn là vừa khóc xong.
-V-vương gia...có chuyện gì ư?
-Hạ hoàng hậu băng thệ rồi.
Chu Thiên Lăng thở dài một hơi rồi đuổi theo phía sau vương phi.
Vài ngày trước, Hạ Bạch Yến còn dặn dò hắn phải chăm sóc, bảo vệ cho Y Vân, không được có bất kì mưu tính nào lên người cháu gái bà.
Trấn Định vương nghĩ Hạ hoàng hậu chỉ là gửi gắm ai ngờ đó lại là tâm nguyện của bà, là lời trăn trối trước khi ra đi.
Nàng đóng chặt cửa lại không muốn ai bước vào, Chu Thiên Lăng hết cách chỉ có thể đi về thư phòng của mình.
-Ta biết ban đầu là ngài lợi dụng cháu gái ta để củng cố quyền lực...Y Vân là đứa trẻ đáng thương, nếu Trấn Định vương thật sự yêu nó thì xin ngài hãy yêu con bé đến cùng.
-Mong vương gia sẽ yêu thương, chăm sóc cho Y Vân thật tốt và ta cũng mong vương gia sẽ không có bất kì toan tính nào với con bé.
-Hy vọng liên hôn Chu-Hạ sẽ có kết quả tốt đẹp.
Cuối cùng ta chỉ hy vọng Y Vân có thể bỏ qua được rào cản giữa hai nước để nhận ra tình cảm của bản thân.
Hắn nhớ lại những câu nói của Hạ hoàng hậu thì bất giác thở dài.
Cô cháu nhà nàng thương nhau như thế, giờ đây bà ấy lại đột ngột ra đi tâm tình Y Vân chắc chắn là đang rất tồi tệ và kinh khủng.
Ngày diễn ra tang lễ, linh cữu của Hạ hoàng hậu được đặt ở chính điện Phượng Nghi cung.
Các phi tần, hoàng tử, công chúa đều mặc tang phục màu trắng.
Y Vân nhìn vào bài vị mà không kìm được nước mắt, cô cô không thương nàng ư? Tại sao bà ấy lại bỏ nàng ở lại?
Bên ngoài tuyết rơi trắng xóa, lạnh lẽo tựa như lòng nàng.
Tiếng khóc bên trong điện thê lương vô cùng, Y Vân có cảm tưởng mình đang quay về mười bốn năm trước.
Ngày mẫu hậu ra đi cũng giống như hiện tại, cũng có người quỳ trước linh cửu, có người đốt giấy tiền, vẫn là tang phục màu trắng...
Khung cảnh ảm đạm này sao lại lặp lại thêm một lần nữa?
Mọi chuyện tưởng chừng đã dừng lại ở đó nhưng lúc trở về phủ, một tin dữ khác lại ập đến với Thuần An công chúa.
Chu Thiên Lăng đỡ nàng ngồi xuống ghế, Tú Linh từ bên ngoài chạy vào trên tay còn cầm theo một tờ giấy.
-Công chúa, Đông Hạ vừa cho người gửi đến.
Nàng không nói gì mà chỉ đưa tay nhận bức thư rồi mở nó ra.
Trấn Định vương không biết bên trong đó viết gì nhưng chỉ thấy sau khi đọc xong thần sắc Y Vân tái đi hẳn, đã khó coi lại càng khó coi hơn.
Đôi mắt lại một lần nữa đỏ lên, nàng siết chặt lá thư, cả người vô lực mà ngồi thụp xuống nền gạch, cổ họng nghẹn lại nói không nên lời.
Trấn Định vương cũng vội khuỵu gối xuống mà ôm lấy nàng.
Hắn nhặt bức thư từ dưới đất, từ từ mở nó ra rồi đọc từng chữ.
Sau đó, Chu Thiên Lăng lại càng ôm chặt người nữ nhân ở trong lòng.
Tại sao mọi chuyện đau thương đều cùng lúc ập đến với công chúa nhỏ của hắn chứ?
Nàng mặc kệ sự có mặt của Lâm Doãn cô cô, Tú Linh và Triệu Tuấn mà gục đầu vào người Chu Thiên Lăng nức nở như đứa trẻ.
Hoàng tổ mẫu...hoàng tổ mẫu...nàng muốn về Đông Hạ.
Nhưng...tổ mẫu còn rất nhiều người nhưng còn cô cô ở Đại Chu chỉ có một mình nàng.
Phải làm sao đây?
Y Vân khóc xong thì ngủ lúc nào chẳng hay, Chu Thiên Lăng hôn nhẹ lên trán rồi bế nàng đi về phòng.
Sau ngày chôn cất, nàng lại không ăn không uống mà tự nhốt mình ở nam viện.
Cửa chính, cửa sổ đều được đóng lại, chẳng có một tia nắng nào lọt vào.
Y Vân ngồi bó gối trên chiếc giường lớn, đầu gục lên đó mà khóc.
Nước mắt nóng hổi rơi xuống tay, có vài giọt vô tình lăn vào khóe môi khiến Y Vân cảm nhận được vị mặn của nó.
Nàng mặc kệ những tiếng gọi ở bên ngoài chẳng thèm lên tiếng.
Bỗng nhiên, Y Vân lại nghe được tiếng nói nhẹ nhàng mà ấm áp đến quen thuộc của cô cô ở góc phòng:
-Vân nhi, cô cô ở đây.
Nào, mau lại đây với cô cô!
Sau đó, lại là tiếng nói của hoàng tổ mẫu:
-Hoàng tổ mẫu có bánh đậu xanh cho con, Vân nhi ngoan của hoàng tổ mẫu!
Nhìn ra hai thân ảnh quen thuộc đang đứng ở phía trước, khóe môi Y Vân cong nhẹ lên rồi trực tiếp nhào khỏi giường khiến nàng ngay tức khắc mà bị ngã ra sàn gỗ.
Cũng ngay lúc đó, hai bóng người quen thuộc đã biến mất, Y Vân ôm lấy ngực mà một lần nữa òa lên.
Tâm nàng lúc này hoàn toàn chết yểu!
Ở bên ngoài Tú Linh cùng Lâm Doãn cô cô liên tục gõ cửa, sốt ruột lên tiếng:
-Công chúa, người