-Lúc trước ta nghĩ chỉ có bản thân là đáng thương nhưng hóa ra ai ai trên thế gian này cũng đều đáng thương.
Y Vân đột nhiên nhớ lại những lời nói của Chu Thiên Lăng lúc chiều thì lên tiếng nói.
Đầu cứ tựa lên vai hắn, mắt vẫn nhìn ra bên ngoài sân viện.
-Không đáng thương theo cách này thì đáng thương theo cách khác.
Nói đoạn, Y Vân lại hồi tưởng về những chuyện trước đây.
Nàng ngốc đầu dậy, đôi mắt lấp lánh nước nhìn Trấn Định vương.
-Thúc biết không...mọi người ở Đông Hạ nói ta chính là đại phúc tinh nhưng ta lại cảm thấy bản thân chính là sao chổi không hơn không kém.
-Không được nói như vậy.
Nàng cười khẩy một tiếng tự mỉa mai bản thân, lấy hết can đảm để kể cho hắn biết lý do.
-Sáu tuổi thì đệ đệ chết yểu, tám tuổi thì mẫu hậu cũng qua đời.
Sau cú sốc đó, ta không mở miệng nói chuyện một câu nào.
Ba năm ở cùng cô cô, bà ấy là người ngày đêm chăm sóc cho ta, bà ấy dạy ta vẽ tranh còn dạy đàn cho ta nữa.
-Ngày ta cất tiếng nói cũng là ngày cô cô phải đến Đại Chu.
Ta giả vờ vô tư, hời hợt để sống, thực chất thì bản thân lại biết rất nhiều thứ nhưng lại không muốn nói ra.
-Ta thích ngắm tuyết thì cùng một lúc hoàng tổ mẫu và cô cô lại ra đi vào đúng ngay mùa đông tuyết rơi.
Nàng vừa nói vừa nhìn quay sang nhìn hắn, đôi mắt không biết từ bao giờ đã xuất hiện những hạt pha lê óng ánh chỉ chờ để rơi trên hai gò má ửng hồng.
Tất cả bọn họ đều bỏ lại nàng!
-Ta có cảm giác bản thân chính là sao chổi, là ta đã khắc chết họ.
Ta sợ chỉ cần nhắm mắt rồi sau một giấc ngủ lại sẽ có người rời bỏ ta đi.
Ta sợ lắm Lăng thúc à!
Y Vân lại nắm lấy mảng áo ngoại bào của hắn.
Khóe mắt cùng sống mũi cay xè, thê lương cất tiếng:
-Ta cũng sợ bản thân sẽ khắc chết thúc, ta sợ thúc cũng như bọn họ...vứt bỏ lại ta.
T-ta sợ lắm!
Nàng kích động lắc đầu, càng nói lại càng siết chặt áo Chu Thiên Lăng cuối cùng lại òa lên khóc như đứa trẻ gặp phải ác mộng.
-Hức...hức...hức...
-Ta đã làm cái gì mà ông trời lại dùng cách này để trừng phạt ta.
Tại sao lại cướp bốn người họ khỏi ta.
Hức...hức...hức!
Chu Thiên Lăng lại một lần nữa ôm nàng vào ngực mình ra sức vỗ về, trấn an.
-Công chúa nhỏ, ngoan...ngoan nào.
Tin ta, tuyệt đối không bao giờ có chuyện khắc chết như cô nói đâu.
Ngoan...ngoan, đừng khóc.
Y Vân đang vùi đầu trong lòng hắn, hơi ngửa đầu nhìn lên nhưng chỗ nàng thấy chỉ là chiếc cằm cương nghị và xương hàm rõ nét của hắn mà thôi.
Y Vân nấc lên từng tiếng, nghẹn ngào hỏi:
-Thúc không gạt ta?
-Đương nhiên.
Trấn Định vương liền đáp lại lời nàng, ngay lúc này hắn có cảm tưởng tựa hồ như đang quay về thời điểm một năm trước, chính là lúc Y Vân vẫn còn chưa hồi phục.
Nàng hơi đẩy cánh tay Chu Thiên Lăng ra để ngồi