-Thúc lại đến doanh trại nữa ư? Không đi có được không?
Chu Thiên Lăng vỗ nhẹ lên mu bàn tay của nàng ra sức trấn an:
-Rất nhanh rồi sẽ về phủ mà.
Cả mùa đông hắn đều ở lại phủ, bỏ bê không giám sát việc luyện binh.
Bây giờ tuyết đã tan hết, mọi chuyện cũng đã ổn rồi Trấn Định vương mới yên tâm xuất phủ.
-N-nhưng nửa tháng nữa là đến năm mới rồi.
Thanh âm của nàng ẩn chứa một tia buồn bã, ánh mắt lấp lánh nhìn lại Chu Thiên Lăng như muốn hắn đổi ý.
-Giao thừa ta chắc chắn sẽ có mặt ở phủ.
-Thúc hứa rồi đấy nhé!
Chu Thiên Lăng đến doanh trại, Y Vân ở lại phủ vô cùng buồn chán.
Thỉnh thoảng nàng lại bảo Lâm Doãn kể về những chuyện trước đây của Trấn Định vương, không thì sẽ cùng Uyển Anh đi dạo phố, mua sắm.
Hôm nay là ngày hai mươi lăm tháng chạp, hạ nhân trên dưới vương phủ đều đang tất bật lau dọn, chuẩn bị rất nhiều thứ.
Cả ngày nàng đâu có việc gì làm thế là bèn rủ cửu công chúa đi chợ kinh thành.
Đã không mua thì thôi nếu mà mua thì Trấn Định vương phi cứ như thể gom hết cả khu chợ về nhà.
Dường như những ngày giáp Tết trôi qua nhanh hơn rất nhiều.
Chợp mắt đã đến hai mươi chín, Y Vân đang đứng giữa sân viện cứ luôn hướng mắt về cửa lớn.
Lâm Doãn cô cô thì bận rộn hơn nhiều, bà luôn hối thúc đám tỳ nữ, thị vệ nhanh tay nhanh chân hơn.
-Mau treo câu đối lên! Qua phải...qua trái, nhích lên một chút.
-Linh Chi, đem đèn lồng đến.
-Mấy chậu hoa này mau dịch sang chỗ khác.
Ngày mai là giao thừa, vậy mà thúc vẫn còn chưa về!
Trước lúc vào phòng, Y Vân lại một lần hướng mắt về cửa lớn cơ hồ như chờ mong người nào đó.
Hé mắt ra lại bắt đầu một ngày mới...ngày ba mươi tháng chạp.
Chẳng hiểu sao ngày hôm nay cứ trôi qua nhanh như vậy, quay sang quay lại đã đến chập tối.
Trong lòng nàng cứ cảm thấy một chút buồn bã, một chút thất vọng xen lẫn luôn cả một chút cảm giác bực tức.
Rõ ràng đã nói giao thừa có mặt, vậy mà Chu Thiên Lăng lại thất hứa.
-Đã khuya lắm rồi, người hãy nghỉ ngơi đi vương phi.
Lâm Doãn cô cô đứng bên cạnh vội cúi người xuống, khẽ nói.
Lúc tối Y Vân đã sai người mang ghế ra đặt dưới mái hiên.
Nàng ngồi từ khi ấy cho đến tận đêm khuya.
-Thiên Lăng còn chưa về...
-Khuya lắm rồi, có lẽ ngày mai ngài ấy sẽ về thôi.
Nàng liền lắc đầu, nhìn về cánh cửa vương phủ vẫn chưa