Tình huống này là thế nào?
Kha Ngôn giống như pho tượng, nằm cứng ngắt ở trên giường.
Lam Đình ngáp một cái, cánh ta ôm Kha Ngôn đột nhiên nắm chặt, vùi vào gáy của hắn cọ cọ sau đó dừng lại.
Khoảng chừng qua nửa phút, rên một tiếng, buông lỏng trói buộc đối với Kha Ngôn.
Sức lực trên eo lưng nhẹ đi, Kha Ngôn lăn quay người đứng dậy, ngồi ở mép giường, nhìn thấy Lam Đình đnag chôn mặt trong chăn do không ngủ đủ, trong lòng nóng lên, tự lề sách đều trung tâm, từ bong bóng nhỏ đến sôi lên cuồn cuộn.
“…”
“Tỉnh rồi thì ra đi.” Giọng Lam Đình đờ đẫn, chăn bông dày nặng cũng không loại bỏ được bất mãn cùng buồn bực trong đó.
Cùng là đàn ông, đều hiểu, Kha Ngôn vươn mình xuống giường, khi chân chạm được mặt đất, chút hơi kinh ngạc xẹt qua trong lòng —— cổ chân không còn đau nữa. Dừng một chút, hắn không muốn ở lâu thêm một giây nào, nhanh chóng rời khỏi phòng ngủ của Lam Đình.
Thừa dịp Lam Đình không có ở đây, Kha Ngôn từ trên lầu nhìn xuống, thấy được thế giới tiềm thức không phát sinh sai bất kì vị trí nào, hoàn toàn khôi phục như cũ.
Hắn ngồi ở trên ghế sô pha suy nghĩ việc về vấn đề này, càng nghĩ càng cảm thấy Lam Đình có khả năng thích hắn.
Đương nhiên, cũng có thể là hắn giống với vẻ ngoài bạch nguyệt quang trong lòng Lam Đình, tính cách lại tương tự, Lam Đình coi hắn là thế thân của bạch nguyệt quang.
Từ góc độ của người đánh thức, đây thật ra là việc tốt, chuyện Lam Đình thích hắn, giống như là đem chìa khoá qua cửa duy nhất đưa cho hắn, nhất định có thể mang Lam Đình rời khỏi thế giới tiềm thức. Nhưng nếu như xuất phát từ góc độ cá nhân, lại vướng tay chân rất nhiều—— Khoảng thời gian Kha Ngôn chính thức trở thành một người đánh đánh thức vào năm ba đại học tới bây giờ đã hành nghề bảy năm, lần đầu gặp phải tình huống đối tượng tỉnh lại thích bản thân mình.
Nếu như Lam Đình chỉ hy vọng cùng hắn nắm, ôm ấp này kia, hắn cũng sẽ không có chút áp lực nào mà sẵn sang thực hiện, chỉ sợ là… Cảnh tượng tỉnh lại lúc sáng sớm loé lên trong đầu, Kha Ngôn cảm giác không tốt lắm, ngày hôm nay, muộn nhất ngày mai, nhất định phải liên lạc được nhà điều hành.
Kha Ngôn đợi ở dưới phòng khách rất lâu, khi hắn dự định lên lầu nhìn thử, Lam Đình mang theo một thân áp suất thấp từ trên lầu đi xuống, trực tiếp hướng hắn đi tới.
“?”
Kha Ngôn đứng dậy chào hỏi: “Chào buổi sáng?”
Lam Đình đứng lại ở trước mặt hắn, khẽ cúi đầu nhìn hắn, ánh mắt mang theo tia đánh giá và tìm tòi nghiên cứu.
“?” Kha Ngôn biểu diễn một nụ cười thương hiệu.
Tâm lý không dễ chịu phát triển như cỏ dại, nhìn gì mà nhìn, ngài ngược lại nói chuyện đi chứ!
Lam Đình giơ tay lên, Kha Ngôn: “?”
Lam Đình vươn bàn tay qua, Kha Ngôn: “…”
Tay của Lam Đình đụng vào mặt Kha Ngôn, Kha Ngôn: “!!”
Lam Đình hơi kinh ngạc thu tay về, dùng ngón tay cái quẹt qua ngón tay trỏ, cảm nhận được xúc giác của Kha Ngôn, thấp giọng lẩm bẩm: “Là thật.”
… Nếu không thì…?
Trên mặt Lam Đình xuất hiện biểu tình kinh ngạc, sâu sắc nhìn Kha Ngôn, không biết đang suy nghĩ gì.
Ngón tay bâng quơ cong lê, áp suất trên người thấp đã thu lại, trước tiên dời tầm mắt.
[Mức độ yêu thích: +5]
[Mức độ yêu thích hiện tại: 50]
Tốt, ngài nói cái gì thì chính là cái đó.
Bữa sáng là Lam Đình chuẩn bị.
Khi Kha Ngôn nhìn thấy Lam Đình chiên trứng, khiếp sợ hỏi: “Anh thiệt sự biết nấu cơm?”
Tiểu thiếu giá của Tập đoàn Cách Nhã lại còn phải tự mình nấu cơm??
Giọng điệu Lam Đình bình thản: “Chỉ có thể làm các món đơn giản.”
Có kĩ năng sống này là tốt lắm rồi, từ “đơn giản” trong miệng Lam Đình trong miệng đối với Kha Ngôn chính là khó hơn lên trời.
Khi chính thức bắt đầu làm việc, hầu như ngày nào Kha Ngôn đều ngủ trạm đánh thức, một ngày ba bữa đều giải quyết tại chỗ làm, có cái gì thì ăn cái đó.
Sở trưởng lo lắng hắn làm liên tục sẽ làm cho thân thể gặp sự cố, buộc phải cho hắn nghỉ ngơi một thời gian, cũng cấm mọi người trong sở cung cấp tư liệu công tác tư liệu cho hắn.
Kha Ngôn đã quen bận rộn, bỗng nhiên rãnh rỗi sẽ gây nên sự khó chịu, hắn liền tìm cho để làm, cố gắng trau dồi kỹ năng nấu nướng.
Kết quả là…
Ngược lại là hắn không lo gì cho bản thân, không quan tâm đồ ăn nấu xong có bộ dạng đáng sợ bao nhiêu, mùi vị có bao nhiêu một lời khó nói hết, hắn đều có thể mặt không đổi sắc mà ăn, mãi đến lúc có một lần ngộ độc thức ăn, vừa vặn bị sở trưởng đến đây thị sát phát hiện, đưa đi bệnh viện.
Từ đó về sau, không còn có người dám để hắn ở nhà tự nấu cơm nữa.
Thượng Đế mở ra cách cửa tri thức cho Kha Ngôn, sau đó đóng cánh cửa về khả năng nấu nướng của hắn.
Hắn cũng đã từng làm món trứng chần, thật ngoại lệ khiến cho cái nồi cháy đen thui, cho nên hắn rất bội phục Lam Đình, khen đến chân tâm thực lòng: “Anh biết làm những món này đã rất lợi hại rồi á.”
Lam Đình mặc một chiếc áo sơ mi màu nâu nhạt, xoắn ống tay áo lên một ít, đứng quay lưng lại với Kha Ngôn, mím môi nói: “Đi ra ngoài chờ.”
Kha Ngôn nghe lời rời đi, ngồi vào trước bàn ăn chờ đợi.
Bữa sáng được mang vào bàn, Kha Ngôn không ngừng gợi chuyện, Lam Đình mặc dù không phải hỏi gì đáp nấy, mà so với trước thái độ thờ ơ lúc trước đã tốt lên không biết bao nhiêu lần. Hai người ai cũng không có đề cập đến tình huống lúng túng lúc sáng sớm.
“… Đúng rồi, ngày hôm nay anh có lớp học nào muốn đi không?”
“Môn kinh tế tư bản.”
Đi vòng một vòng lớn, Kha Ngôn rốt cục đi vào đề tài chính: “Vậy chúng ta cùng lên lớp đi! Chân của tôi đã đỡ rồi, vừa hay có thể đi ra ngoài.”
Lam Đình cầm ly nước thủy tinh, hơi ngửa đầu, đuôi mắt quét qua Kha Ngôn một cái, “Ừ” một tiếng.
[Mức độ yêu thích: +1]
[Mức độ yêu thích hiện tại: 51]
Sau lần ở sân quần vợt trước đó, Kha Ngôn cuối cùng cũng gặp được những người khác trong thế giới tiềm thức này.
Khí trời sáng sủa, nhiệt độ dễ chịu, các nhân vật xuất hiên trên đường đến trường đều mang theo nụ cười, mỗi một cấu tạo trong thế giới tiềm thức đều phản ánh tâm cảnh của đối tượng, xem ra hôm nay tâm tình của Lam Đình tương đối tốt.
Hai người một đường sóng vai đi vào phòng học, ở phía sau phòng học tìm một chỗ ngồi xuống, giảng viên từ cửa trước tiến vào, kéo xuống máy chiếu chuẩn bị giáo trình giảng bài, tiếng chông vào học vang lên, phòng học yên tĩnh lại.
Hai mươi phút sau giờ học chính thức, Kha Ngôn viết xuống tờ giấy viết “Tôi muốn đi vệ sinh”, đem giấy đẩy qua trước mặt Lam Đình, gõ xuống mặt bàn.
Lam Đình cúi đầu quét mắt nhìn chữ trên tờ giấy, quay đầu nhìn Kha Ngôn, Kha Ngôn lộ ra nụ cười, chỉ bên ngoài, Lam Đình gật đầu, Kha Ngôn đứng dậy rời đi phòng học.
Phòng vệ sinh của mỗi tầng lầu đều ở gần vị trí của cầu thang, Kha Ngôn ra khỏi phòng học chừng mười mấy mét, bước chân càng lúc càng nhanh, trực tiếp chạy tới cầu thang, lao xuống cầu thang và ra khỏi tòa nhà dạy học chạy về phía thư viện
Thang máy dừng lại tại thư viện ở tầng 10, Kha Ngôn lập tức nhấn bốn, năm lần mở cửa, cửa thang máy mới mở ra một nửa, hắn nghiêng người ra vọt vào mượn một phòng đọc, thở không ra hơi nói: “Giúp tôi… Hô, giúp tôi kiểm tra một chút… bạn học chung trướng trung học và đại học của Lam Đình, rồi xem trước đây tôi có quen biết với anh ấy không, nhanh lên!”
Nhân viên quản lý, cũng chính là nhà điều hành mà Sở nghiên cứu đã sắp bị sợ hết hồn, đỡ lấy hắn giúp đỡ thuận khí, vội hỏi: “Tiền bối, mấy ngày nay anh đã đi đâu vậy? Tôi chờ mấy ngày cũng không thấy anh, ngày hôm qua thế giới thiếu chút nữa sụp đổ rồi anh có biết không?!”
Kha Ngôn thở hỗn hễn nói: “Chuyện dài lắm. Hôm qua thế giới tiềm thức của anh ấy vì tôi mà sụp đổ. Bây giờ tôi nghi ngờ người anh ấy thích chính là tôi. Đúng,
tôi cũng ngạc nhiên như anh, nhưng tôi không chắc 100%, cho nên cho cậu nhanh đi điều tra, sau đó…”
Không phải vạn bất đắc dĩ, hắn tuyệt đối sẽ không dùng phương pháp này.
Kha Ngôn cắn răng nói: “Sau đó nói với sở trưởng, nói cha mẹ anh ta ký một phần thoả thuận toàn quyền ủy thác, sau khi tỉnh lại có thể phát sinh một số sự việc mà họ khó có thể tiếp thu được.”
Nhà điều hành ngơ ngác, vẫn chưa nhận ra được người mà Lam Đình thích có thể là tiền bối, lại bị lời nói của Kha Ngôn làm cho bối rối: “Chuyện không tiếp thụ được???”
Bên ngoài vang lên một tiếng sấm, nhà điều hành giật cả mình, lẩm bẩm: “Vừa nãy khí trời còn rất tốt, làm sao đột nhiên…”
Nhất thời không giải thích rõ rang được, Kha Ngôn liếc nhìn sắc trời bên ngoài, đoán chừng là Lam Đình phát hiện không thấy hắn đâu, ngữ khí gấp rút dặn: “Tôi chỉ phụ trách đánh thức, sau khi tỉnh lại sẽ phát sinh cái gì không nằm trong pham vị quản lí của tôi, làm cho cha mẹ anh ta rõ ràng chuyện này là tốt rồi.”
Trong thư viện, các nhân vật hầu hết nhìn về phía bọn họ, chỉ trỏ xì xào bàn tán:
“Cậu ấy ở đây.”
“Ai đang nói chuyện cùng cậu ấy?”
Một cặp đôi cách đó không xa bỗng nhiên cãi nhau——
“Em gạt tôi!”
Bầu không khí động một cái liền bùng nổ, nhà điều hành nhìn bốn phía, sốt sắng mà đổ mồ hôi: “Tiền bối…”
Kha Ngôn thầm mắng một tiếng, lớp học cách thư viện quá xa, trên đường tới đây đã lãng phí quá nhiều thời gian.
“Còn có, vì lý do an toàn, nếu như tỉnh lại thành công, ngay lập tức để tôi cùng Lam Đình tách ra, đưa tôi đến nơi nào cũng được, nói chung không thể để cho tôi và anh gặp mặt.”
Khi nói đến chữ “Ngay lập tức”, bầu trời bên ngoài cửa sổ tối đen như mực, ánh đèn dệt màu trắng trong phòng vụt tắt một cách dữ dội, và những những nhân vật kia lần lượt biến mất từ xa đến gần.
Kha Ngôn càng nói càng gấp: “Mấy ngày sau nữa, tôi có thể sẽ không xuất hiện, cậu mau chóng điều tra được tư liệu rồi ở chỗ này chờ tôi, tôi sẽ tìm cơ hội tới gặp cậu.”
Bàn tay nhà điều hành trở nên trong suốt: “Tiền bối, tôi…”
Lời nói còn chưa kịp dứt, phịch một tiếng, đèn ở phía trên đầu rốt cục bể mất, toàn bộ thư viện rơi vào bóng tối, giống như một bãi tha ma, hoàn toàn tĩnh mịch.
Thật là nóng nảy.
Lam Đình không cho hắn hành động một mình, hắn bất đắc dĩ mới ra hạ sách như vậy.
Những tin tức này là cần thiết, vì thế đã chọc giận Lam Đình, cũng là chuyện không có cách nào giải quyết.
Những đám mây dày bên ngoài đã giải tán một ít, và ánh sáng lọt qua khe cửa sổ.
Kha Ngôn dựa vào chút ánh sáng đi về phía cửa, đẩy cửa bước ra ngoài —— hành lang nguyên bản đã biến mất, trước mặt hắn là phòng đọc sách ở tầng mười hoàn toàn đối xứng với hắn.
Hắn như là người đứng giữa chiếc gương chi, ngay cả hình dáng của mây đen ngoài cửa sổ cũng giống hệt nhau.
“…”
Có thể thấy tiếng hít thở rõ ràng, Kha Ngôn đi vào phòng đọc đối diện, mở cánh cửa, mấy hàng giá sách trầm mặc đứng sững ở trước mắt hắn.
Hắn tiếp tục đi về phía trước, đếm không xuể có bao nhiêu cánh cửa, nhưng đằng sau mỗi cánh cửa lại có vô số cánh cửa dẫn đến cùng một phòng đọc.
Phòng đọc lúc ban đầu đã co lại thành một điểm nhỏ, Kha Ngôn biết, nếu đi tiếp nữa thì cũng vô ích, hắn lại mắc kẹt một lần nữa.
Tiếng bước chân truyền đến, Kha Ngôn quay người nhìn về nơi phát phía âm thah, một bóng người xuất hiện ở ngoài cửa.
Không biết bên ngoài trời bắt đầu đổ mưa từ lúc nào, tóc của Lam Đình lấm tấm nước, đen như mực. Trên khuôn mặt tuấn tú hiện lên một tia u ám, giống như bóng ma u ám trong truyện tranh mà cô gái nhỏ ở quầy lễ tân của Sở đánh thức đã từng xem. Có vẻ như giây tiếp theo sẽ được đi trên mặt đất với luồng khí đen vậy đó.
Kha Ngôn không thể giải thích được khi nghĩ đến chiếc đồng hồ cũ phủ đầy rêu xanh trong đền Thần Lâm, Lam Đình đứng bất động nhưng anh cảm thấy lo lắng đến nghẹt thở.
Lam Đình không có khả năng lắm sẽ tin, mà hắn vẫn là giả bộ làm dáng vẻ như không có chuyện gì xảy ra, cắn rắn biên soạn: “Tôi… Chợt nhớ tới một quyển sách, cho nên ghé qua đây mượn một chút, tại sao anh cũng tới đây?”
“Cậu gạt tôi!” Lam Đình nói.
Trên người Lam Đình toả ra một luồng nóng lạnh, phẫn nộ thất vọng, lại bình tĩnh đến đáng sợ.
Kha Ngôn bất đắc dĩ, không lừa anh làm sao mang anh đi ra ngoài?
“Tôi không lừa anh.” Hắn kiên trì nói.
Lam Đình: “Chính là như vậy.”
Rõ ràng hỏi câu, nhưng giọng điệu không giống với nghi vấn, trái lại như đang giễu cợt.
[Mức độ yêu thích: -30]
[Mức độ yêu thích hiện tại: 21]
Lam Đình bước vào phòng đọc, đi tới trước mặt Kha Ngôn, giống như lúc sáng sớm, giơ tay sờ mặt của hắn, một khắc không rời mà nhìn đôi mắt của hắn, ngón tay nhẹ nhàng xoa nắn trên mặt của hắn.
Hô hấp của Kha Ngôn không khỏi chậm lại: “…”
Sự tình không tốt lắm, mưa gió sắp kéo đến..
Tay Lam Đình bị mưa xối quá, thật lạnh, trượt trên mặt Kha Ngôn, dừng lại ở cổ của hắn, liên tục xoa đầu ngón tay trên động mạch, như thể cảm nhận được nhịp tim của hắn.
“Lam Đình, tôi…” Kha Ngôn không nhịn được lên tiếng, ngay tại khoảnh khắc hắn nói chuyện, lực tay bên gáy bổng dưng tăng mạnh, Lam Đình một tay giữ chặt bờ vai của hắn, dùng sức đẩy một cái, đem hắn đặtn ở trên giá sách, nghiêng người hôn lên.
Vài cuốn sách bị chấn động rơi trên mặt đất, Kha Ngôn trợn to hai mắt, vô thức giãy dụa, bị Lam Đình dễ dàng nắm lấy cánh tay rồi đè lại.
Nụ hôn này chẳng hề ôn nhu, Lam Đình cắn môi Kha Ngôn giống như trút giận, mùi tanh ngọt mùi vị dây dưa giữa môi và lưỡi, ép tới Kha Ngôn không thở nổi.
Phiền muộn, buồn bực, lo lắng, khủng hoảng, bất an, tuyệt vọng…
Kha Ngôn như trong nháy mắt thất thần, đáy lòng thậm chí có từng tia một nỗi khổ sở.
Lam Đình rõ ràng tại hung ác cướp đoạt, hắn lại cảm giác… Lam Đình giống như đang cầu xin hắn.
Cầu xin cái gì?
Hắn có thể cho Lam Đình cái gì?