Lam Đình để lại một câu nói, sau đó để Kha Ngôn ở phòng khách và trở về phòng ngủ một mình.
Kim giây của chiếc đồng hồ treo tường trong phòng khách kêu lục cục và chuyển động, trở thành nguồn âm thanh duy nhất trong căn nhà rộng lớn này.
Kha Ngôn ngồi một mình bất động ở trên ghế sô pha và suy ngẫm—— Lam Đình nhận thức về ý thức rất mạnh. Lần trước, khi Khấu Cẩn ở đây, mức độ yêu thích đã giảm xuống…
Tùy ý đi lại có thể vi phạm điều cấm kỵ của Lam Đình, Kha Ngôn khó chịu thở dài một hơi, thành thật ngồi xuống ghế sô pha chờ thời gian trôi qua,chậm đợi thời gian trôi qua.
Sau mấy tiếng, Lam Đình cuối cùng cũng đi xuống lầu, nhìn thấy Kha Ngôn còn ngồi ở trên ghế sô pha, mặt lạnh đi qua hỏi: “Làm sao cậu vẫn còn ở nơi này?”
Không ở đây thì ở đâu được chứ?!
Kha Ngôn im thinh mà mỉm cười.
—— Từ khi thâm nhập vào thế giới tìm thức của Lam Đình, biểu tình Kha Ngôn làm nhiều nhất chính là mỉm cười, nếu như cậu có thể làm cho Lam Đình hành công tỉnh lại, sau khi ra ngoài có khi đủ tư cách tranh giành giải quán quân nụ cười thiên sứ được tổ chức hàng năm luôn ấy chứ.
Mức độ yêu thích khó kiếm, ngoại trừ cười, cậu không dám nói lung tung bất kì điều gì.
Lam Đình dường như có chút mệt mỏi, đôi mắt đen láy ẩn hiện một chút cáu kỉnh khó hiểu, đưa mắt nhìn về phía Kha Ngôn, nói: “Phòng của cậu ở trên lầu.”
Kha Ngôn nhìn về phía cầu thang xoắn ốc, ngoan ngoãn nói: “Thật ra tôi có thể ngủ trên ghế sô pha.”
Lam Đình: “…”
Lam Đình bước qua hai bước, không nói một lời ôm cậu lên thang lầu, trực tiếp đem cậu đưa đến phòng cho khách.
“…” Mấy ngày ngắn ngủi, Kha Ngôn đã bị ôm chết lặng, an ổn mà ngồi ở trên giường, hai tay quy củ đặt ở trên đầu gối, ngửa đầu nói: “Cảm ơn.”
Lam Đình liếc cậu một cái, không tỏ rõ ý kiến, xoay người đi ra ngoài và đóng cửa phòng lại.
Kha Ngôn nghe tiếng bước chân dần đi xa, thả lỏng ngả về sau một cái, ngã xuống giường lớn mềm mại.
Lam Đình nói Khấu Cẩn sẽ đến vào ngày hôm sau, hôm sau, Khấu Cẩn quả nhiên đúng hạn mà đến.
Kha Ngôn vừa ăn sáng xong và ngồi đối diện Lam ĐÌnh thò chuông điện thoại reo lên. Anh ta cầm điện thoại di động lên liếc mắt nhìn, đứng dậy mở cửa, giọng nói cyar Khấu Cẩn truyền đến từ ngoài cửa: “Sớm như vậy đã gọi tôi đến để làm gì vậy?”
Lam Đình nói: “Không phải tôi gọi cậu đến.”
“Hả?” Khấu Cẩn nghiêng người nhìn xem bên trong, nhìn thấy Kha Ngôn, không một chút nào kinh ngạc, hiểu rõ nói: “Gần đây, tôi hình như chưa thấy qua Kha Ngôn, thì ra là trốn ở chỗ này.”
Lam Đình ở đây, Kha Ngôn không dám manh động, tiếp tục đóng vai thiên sứ mỉm cười.
Khấu Cẩn quen thuộc vỗ vai Lam Đình rồi đi vào phòng, ngồi xuống đối diện Kha Ngôn, Lam Đình quay người lên lầu, mấy phút sau cầm một quyển sách xuống dưới, nói với Khấu Cẩn: “Tôi lên lớp đây.”
Khấu Cẩn phất tay: “Đi thôi, tôi sẽ trông coi cậu.”
“Ừm.” Lam Đình mở cửa rời đi, trong suốt quá trình, cũng không cho Kha Ngôn một cái liếc mắt nào.
Kha Ngôn: “…”
Mức độ yêu thích không giảm xuống, chỉ là anh ta không phản ứng cậu, tình huống này là thế nào? Tức giận sao?
Ngay khi ý nghĩ này xuất hiện, Khấu Cẩn quay lại và mỉm cười hỏi: “Cậu làm cho Lam Đình tức giận sao?”
Hoá ra là thực sự tức giận rồi.
Tình cờ có một công cụ trả lời câu hỏi để đổi lấy mức độ yêu thích, nếu hôm nay không vắt kiệt giá trị sử dụng của Khấu Cẩn thì nhất định không được thả cậu ra!
Kha Ngôn nhân cơ hội lời nói khách sáo: “Hình như là vậy, nhưng tôi không biết làm phật ý anh ta chỗ nào. Gần đây, tâm tình của anh ta không tốt sao?”
Khấu Cẩn suy tư: “Tâm tình không tốt? Không có chứ, cậu ta gần nhất tâm tình tốt vô cùng, dường đang nói chuyện yêu đương nữa mà.”
“Yêu đương!”
Khấu Cẩn nhíu mày: “Làm sao? Trông cậu ta không giống với người sẽ làm những chuyện như vậy sao?”
“Xác thực không giống.” Kha Ngôn ăn ngay nói thật.
Khấu Cẩn mỉm cười, đi vào nhà bếp lấy ly nước, dáng vẻ rất quen thuộc, ló đầu hỏi: “Uống gì không?”
“Nước lọc là được rồi.” Kha Ngôn truy hỏi: “Tôi chỉ có chút tò mò, người anh ta thích sẽ là mẫu người như thế nào?”
“Cụ thể là ai thì tôi không thể nói với cậu, cậu ta giấu rất kĩ, ai cũng không chịu tiết lộ, tôi là chính mình đoán được, hơn nữa tôi cảm thấy được bọn họ đã quen biết từ lúc học cao trung.”
Kha Ngôn kinh ngạc: “Cao trung?” Cho nên thật sự có một người như thế sao?
“Bây giờ cùng trường chúng ta.” Khấu Cẩn hơi suy tư, “Bất quá người cậu ta thích rất khó theo đuổi, không phải là người cùng thế giới với cậu ta, cả ngày trong lòng không suy nghĩ bất cứ chuyện gì khác, thoạt nhìn rất dương quang hướng ngoại, nhưng thật ra là là loại người không dễ tiếp cận.”
“Còn có người như vậy? Ánh mắt của cô ấy cũng quá cao.” Kha Ngôn lẩm bẩm.
Khấu Cẩn đáp lại bằng một nụ cười đầy ẩn ý.
Đây là một tin tức quan trọng, chỉ cần để người điều hành kiểm tra bạn học nào của Lam Đình cao trung và đại học trùng nhau, thì rất nhanh có thể tìm ra manh mối rồi.
Vấn đề là liên hệ với người điều hành như thế nào?
Khấu Cẩn bên kia đã xay xong hạt cà phê, Kha Ngôn dựa vào trên ghế dựa hỏi: “Tại sao cậu lại đến được đây?’
“Lầu trên lầu dưới, là đi như vậy chứ sao.”
Kha Ngôn nói bóng gió: “Cậu có cảm thấy cầu thang ở đây rất dài không?”
Khấu Cẩn nghi hoặc: “Có sao?”
Xem ra hành lang vô tận chỉ có hiệu lực đối với cậu. Cậu cười khổ: “Ha ha, có thể là chân của tôi bị thương mới cảm thấy dài đi.”
“Bị thương còn chạy ra ngoài?”
“Những lúc Lam Đình không có ở đây, một mình tôi cảm thấy rất tẻ nhạt, trên hành lang chỉ có hai phòng ký túc xá, muốn tìm người khác tán gẫu cũng không tìm được, cho nên…”
Khấu Cẩn dừng lại động tác trên tay, kỳ quái nhìn sang: “Sao lại có hai phòng, tầng này của các cậu không phải chỉ có một phòng ký túc xá sao?”
Kha Ngôn giật mình.
Một phòng?
…
Không thể nào?
Cùng Khấu Cẩn hai mặt nhìn nhau mất nửa ngày, cậu vịn cái ghế đứng lên, khập khễnh đi ra cửa.
Khấu Cẩn vội càng ngăn lại: “Này, cậu định làm gì? Chân bị thương cũng không cần đi tới đi lui, nếu không Lam Đình trở về…”
Kha Ngôn mở cửa nhìn ra ngoài trong tiếng ồn của Khấu Cẩn, chỉ thấy một hành lang trống rỗng, đối diện vốn có cánh của phòng kí túc xá mà giờ đã trở nên nhẵn nhụi.
“Cậu muốn làm cái gì? Muốn làm gì thì nói với tôi là được rồi, Lam Đình để tôi chăm sóc cậu, thương thế của cậu tăng thêm, khi cậu ta quay lại sẽ tìm tôi tính sổ mất.” Khấu Cẩn nói chuyện có hơi sốt sắng.
Kha Ngôn nghiêm mặt lắc đầu, đóng cửa lại, tâm trạng nặng nề mà trở lại ngồi trên ghế sô pha.
Khấu Cẩn nói rất hay, pha cà phê bưng lại đây, trêu đùa nói: “Lam Đình dường nhất rất thích cậu, tôi chưa thấy cậu ta để ý đến một người nào đến mức này đâu.”
Yêu thích thì thế nào? Sơ ý một chút đã làm chi mức độ yêu thíc giảm xuống năm sau điểm. Để cậu bị nhốt trong hành lang dài vô tận cũng không nói gì, bây giờ ngay cả phòng kí túc xá của cậu cũng bị xoá sạch. Không phải là Lam Đình phát hiện thân phận của cậu nên muốn đem cậu vây chết ở chỗ này chứ? Thực sự là…
… Chờ một chút!!
Tim Kha Ngôn nhảy lên, đập mạnh vào người Khấu Cẩn: “Cậu vừa nói cái gì!”
Khấu Cẩn sợ hết hồn, cà phê văng trúng tay nóng đến tê một tiếng, không hiểu ra sao nói: “Tôi nói cái gì?”
Kha Ngôn vội la lên: “Cậu nói Lam Đình thích tôi?”
“Tôi nói như vậy lúc nào chứ?” Khấu Cẩn nghi hoặc không giống như giả bộ, giống như là không nhớ rõ mình đã nói những gì.
“Cậu… Quên đi vậy.” Kha Ngôn buông cậu ra, ngồi trở lại vuốt cằm rơi vào trầm tư.
—— Bên trong thế giới tiềm thức, ngoại trừ người đánh thức cùng đối tượng tỉnh lại, hầu hết các nhân vật còn lại đều không
có ý thức tự chủ, bọn họ dùng hình tượng do đối tượng tỉnh lại tưởng tượng trong xuất hiện, tác dụng chủ yếu chính là lấp đầy thế giới tiềm thức. Những người quen biết với Lam Đình, ví dụ như Khấu Cẩn, khuôn mẫu hành vi và hình ảnh nhân vật của cậu ta được tái tạo nhiều hơn so với người thật, chỉ gặp qua một hai lần, về cơ bản cứ dựa theo dáng vẻ anh ta nhận định mà xuất hiện. Bất kể là loại nào, tất cả hành động này, đều là lời giải thích đánh thức tiềm thức của chủ thể.
Lời nói và việc làm của họ được hỗ trợ bởi tiềm thức của đối tượng thức tỉnh, đột nhiên bịa đặt là không thể.
Nói cách khác, nếu như Khấu Cẩn nói Lam Đình yêu thích cậu, thì Lam Đình nhất định thật sự yêu thích cậu.
Ít ra, trong tiềm thức của Lam Đình là yêu thích cậu.
Có rất nhiều kiểu thích, với người nhà, bạn bè, thần tượng, người yêu…
Lam Đình đối với cậu là kiểu thích như thế nào chứ?
Không cần phải nói đến là đối với người nhà, tuyệt đối là không có khả năng.
Người yêu lại càng không có thể, trước tiên không nói Lam Đình sẽ thích đàn ông, cậu và Lam Đình cũng không học chung trường cao trung.
Đương nhiên, cậu và Lam Đình cũng không thể tính là bạn bè, bốn năm đại học bọn họ tổng cộng đã gặp mặt mấy lần đâu, cơ bản chưa từng nói mấy câu nói.
Nếu như nhất định muốn tìm hiểu cậu và Lam Đình có điểm giao nhau ở thế giới thực, thì chỉ có “Kế hoạch đánh thức tiềm thức chìm sâu”. Chẳng lẽ, năm đó Lam Đình rất xem trọng thí nghiệm này, cho nên yêu ai yêu cả đường đi.
Không phải là Kha Ngôn tự đề cao, năm đó “Kế hoạch đánh thức tiềm thức chìm sâu” thành công khởi động, người khởi xướng và một số nhân viên kỹ thuật cốt lõi của kế hoạch được chú ý nhiều nhất. Kha Ngôn cũng không phải là người đánh thức duy nhất bên trong “Kế hoạch đánh thức tiềm thức chìm sâu”. Hơn nữa cậu không thích lộ diện trước ống kính, mấy lần tuyên bố đều không tham dự, Lam Đình thật không có cách nào chú ý tới cậu chứ nhỉ?
Muốn đạt đến tiêu chuẩn “Yêu thích”, Mức độ yêu thích ít nhất phải hơn 50, thế nhưng mức độ yêu thích của Lam Đình đối với cậu chỉ có 16… Chỉ có thể dùng điểm số ẩn giấu để giải thích.
Chẳng lẽ cậu và Lam Đình ở thế giới hiện thực thật sự có điểm giao nhau?
E rằng cậu là em trai lưu lạc bên ngoài của Lam Đình đúng không?
…
Quả thật, tình huống của Lam Đình còn khó hơn so với nhà vật lí thiên tài đó, đối mặt với nhà vật lí đó còn có thể làm điều gì để anh ta vui lòng, đối mặt Lam Đình, không chỉ không đoán được anh ta đang suy nghĩ gì, còn bị nhốt ở nơi này, đau bể cái đầu.
Trong đầu Kha Ngôn loạn tung lên, co ro ngồi trên ghế sô pha.
Kỳ nghỉ phải được tăng lên, ít nhất tám tháng.
Khấu Cẩn bắt chéo hai chân nhàn nhã uống cà phê, bên này bầu trời trong xanh, đối với cậu là Kha Ngôn đã mây đen rợp trời. Kha Ngôn yêu ớt ôm gối dựa, ngửa đầu nhìn trần nhà, hỏi: “Cậu không cần đi học sao?”
“Tôi sao?” Khấu Cẩn cười híp mắt nói: “Nhiệm vụ hôm nay của tôi là chăm sóc cậu, không gặp bất trắc gì, không lên lớp cũng không sao.”
Các ngươi thật sự là sinh viên sao? Đây là cuộc sống đại học thần tiên gì vậy?”
Cuộc sống đại học của Kha Ngôn cũng không thoải như khấu Cẩn. Kể từ khi học cao trung, mỗi ngày, cậu qua lại giữa phòng thí nghiệm và ký túc xá. Trong sáu năm, cậu lặp lại cùng một thí nghiệm ngày này qua ngày khác, hoàn toàn bỏ bê giao tiếp giữa các bạn học. Cho đến khi tốt nghiệp, cũng không có nhiều bạn học có thể nhớ được tên.
—— cậu không cảm thấy tẻ nhạt sao?
Có người từng hỏi cậu như vậy, cậu đã trả lời như thế nào nhỉ?
Khi đó hình như là lần thí nghiệm đầu tiên, cậu kích động đến cả đêm không ngủ, không quan tâm mọi người có hiểu hay không, nói liên hoàn một mớ chuyện, hưng phấn còn không kịp, làm sao có khả năng sẽ cảm thấy tẻ nhạt?
Khi thành công đánh thức nhà thiên tài vật lý học kìa, thầy giáo đã nói với cậu, đối tượng tỉnh lại là người có tư duy máy móc thì chỉ có người đánh thức có tư duy máy móc mới có thể đánh thức, cậu nghe xong phản bác đến mạch lạc rõ ràng: “Đặc điểm rõ rệt nhất của loại người có tư duy máy móc là cố chấp cuồng nhiệt, ngay cả điều tối thiểu như vậy con nửa điểm cũng không có. Hơn nữa, con không phải là người có tâm phòng thủ, con là người rất dễ bị phản kích nha.” Lúc đó, người ở chỗ này không hẹn mà cùng bị cậu chọc cười, nhưng khi đăng kí ở Sở nghiên cứu đánh thức, cậu vẫn là đăng ký là tư duy máy móc.
Mãi đến trước khi thâm nhập thế giới tiềm thức của Lam Đình, cậu đều không đồng ý phân loại như vậy, vừa rồi dường như cậu đã nắm bắt được một manh mối—— hơn sáu năm với suy nghĩ máy móc lặp đi lặp lại… Người bình thường đều sẽ cảm thấy tẻ nhạt đúng không?
Khấu Cẩn nói: “Có cái gì buồn chán chứ, nói chuyện với cậu thật sự rất thú vị.”
Kha Ngôn lúc này mới nhận ra mình đã nói điều gì đó, nhanh chóng ngồi ngay ngắn lại.
—— Thời gian đánh thức tốt nhất đã trôi qua, bây giờ không phải là lúc để ủ rũ.
Không quan tâm thế nào là mèo trắng mèo đen, mèo bắt được chuột chính mèo ngoan!
Kha Ngôn tập hợp lại, nói: “Nhưng tôi đã ở trong phòng rất nhiều ngày cảm thấy rất buồn chán, muốn ra ngoài đi dạo một vòng.”
Khấu Cẩn: “Chuyện này… Chân của cậu còn chưa khỏi, đợi thêm mấy ngày đi.”
“Tôi chán muốn chết rồi! Tôi muốn ra ngoài ngay bây giờ, cậu có cách nào không?”
“…” Khấu Cẩn để cà phê lên bàn, điều chỉnh tư thế mấy lần, giống như không dễ chịu lắm, “Cậu hỏi thử Lam Đình đi, tôi không thể mang cậu ra ngoài.”
Kha Ngôn nói: “Tôi muốn nhờ cậu chính là vì Lam Đình không có khả năng sẽ đáp ứng!”
Khấu Cẩn nói: “Cậu từng hỏi cậu sao? Đừng nhìn dáng vẻ của cậu như vậy, thật ra rất dễ nói chuyện.”
Kha Ngôn: “…” Cậu chắc anh ta sẽ như vậy chứ?
Khấu Cẩn ung dung nói: “Người khác tôi không dám nói, thế nhưng nếu như là cậu, cậu nói cái gì cậu ta đều sẽ đáp ứng.”