Hắn hừ một tiếng, quay người rời đi, nói:
- Đạo sĩ chính là không tin! Thổ nhưỡng của biến pháp cũng bị mất, ý nghĩa của biến pháp chính đều phế đi, cả ngày chỉ biết thổi, đào đâu ra biến pháp? Rắm chó không kêu, a dua nịnh hót, nịnh nọt, đạo sĩ không làm bạn với bọn hắn, đạo sĩ mong mỏi ngươi có thể đánh Khai Hoàng một trận, làm cho hắn thức tỉnh!
Tần Mục kinh ngạc, đưa mắt nhìn hắn đi xa.
Thúc Quân đi tới, thuận ánh mắt của hắn nhìn lại, chỉ thấy bóng lưng Tô Mạch Thanh, nghi ngờ nói:
- Thánh Anh đang nhìn cái gì?
- Không có gì.
Tần Mục lấy lại tinh thần, cười nói:
- Chỉ là đột nhiên có chút cảm xúc. Thần Vương, ngươi xem hết rồi?
Thúc Quân gật đầu nói:
- Đối với đạo pháp thần thông trăm vạn năm qua đại khái có hiểu biết, đường tương lai ta muốn đi cũng có một chút quy hoạch, chỉ là chưa rõ. Chúng ta có cần lên không trung, đi xem địa lý Thái Hoàng Thiên sao?
- Đã không cần.
Tần Mục cười nói:
- Bình Thiên Kiếm của Khai Hoàng Thái Hoàng, ta đã nắm giữ. Chúng ta đi Vô Ưu Hương Thái Minh Thiên.
Thúc Quân nghi hoặc, nhưng mà vẫn là đi theo hắn bay về Thái Minh Thiên.
Thái Minh Thiên và Thái Hoàng Thiên có thần sơn tương liên, tính cả hai Chư Thiên, hai người từ chân núi ngọn thần sơn này bay đến đỉnh núi, tiến vào Thái Minh Thiên.
Hai người bắt chước làm theo, tìm được thư viện lớn nhất học cung Thái Minh Thiên, đọc đã mắt toàn bộ tàng thư điển tịch.
Tần Mục vẫn nhanh hơn Thúc Quân một bước, xem hết điển tịch Thái Minh Thiên một lần, thuộc trong lòng.
Hắn đang muốn đi ra khỏi Tàng Thư lâu, đột nhiên một thanh âm truyền đến, cười lạnh nói:
- Mục Thiên Tôn, ngươi ăn tươi nuốt sống như vậy, tùy tiện nhìn vài lần, đã nghĩ đến giải Khai Hoàng kiếm pháp của bệ hạ, từ đó chiến thắng hắn? Thật sự là ý nghĩ hão huyền!
Tần Mục theo âm thanh nhìn lại, lại một đại hán dáng người khôi ngô, mày rậm mắt to, cõng một chiếc hộp kiếm, trong hộp kiếm lộ ra mấy chuôi kiếm.
Hắn đã gặp được một cao nhân không bị thần thức huyễn cảnh của mình làm cho mê hoặc, giờ phút này lại nhìn thấy đại hán này không bị thần thức của hắn mê hoặc, cũng không có bao nhiêu kinh ngạc.
Dù sao trong Vô Ưu Hương rất nhiều đều là cao nhân thời đại Khai Hoàng, bọn hắn di chuyển đến đây, có ít người âu sầu thất bại, trầm luân xuống, ẩn tàng tị thế.
Tần Mục dò hỏi:
- Các hạ là?
- Thái Dương Thủ dưới trướng Khai Hoàng, Viêm Nhật Noãn.
Đại hán kia đưa tay lấy hộp kiếm xuống, nắm chặt một thanh kiếm, dùng sức rút ra, nhưng lại không thể rút ra kiếm ra được, vò đầu nói:
- Mục Thiên Tôn, hai vạn năm nay ta chưa từng xuất kiếm, bảo vật tự luyện đều rỉ sét.
Hắn dùng sức rút kiếm, cuối cùng đem rút ra một phi kiếm, chỉ thấy trên thân kiếm vết rỉ loang lổ, rỉ sắt rất nặng.
- Gỉ không phải kiếm, gỉ chính là kiếm tâm của Thái Dương Thủ.
Tần Mục dò xét bảo kiếm của hắn, cười nói:
- Kiếm tâm của Thái Dương Thủ gỉ rất nghiêm trọng.
- Chờ ta mài giũa một chút!
Đại hán Viêm Nhật Noãn kia đi ra khỏi Tàng Thư lâu, đi vào dòng suối nhỏ bên cạnh thư viện, xuy xuy xuy cọ xát kiếm rỉ, chỉ thấy gỉ nhuộm đỏ dòng suối nhỏ.
Viêm Nhật Noãn xuy xuy cọ xát, đã thấy rỉ sắt trên kiếm càng mài càng nhiều, đột nhiên hắn ngây dại, ngồi bên dòng suối suy nghĩ xuất thần.
Tần Mục đứng sau lưng hắn, lẳng lặng chờ đợi.
Đã thấy hai vai hán tử này run run, chẳng biết lúc nào lại khóc lên, nước
mắt như lửa, lạch cạch từ trong hốc mắt bay ra, hóa thành hỏa diễm mạn thiên phi vũ.
- Lão tử muốn kiếm này để làm gì? Để làm gì? Kiếm này, là mẹ hắn mài không sáng!
Hắn bỗng nhiên đứng dậy, huy kiếm đâm tới Tần Mục!
Tần Mục đứng ở nơi đó không nhúc nhích, bốn bề đều là xuy xuy kiếm quang.
Viêm Nhật Noãn múa kiếm, thiết kiếm vết rỉ loang lổ xung quanh Tần Mục hình thành một thế giới rỉ sắt, giống như là một thế giới sắt thép bị thời gian xâm nhập, tràn đầy khí tức rách nát mục nát.
- Tâm không rõ thì kiếm không rõ, ngay cả Thái Minh Tề Thiên Kiếm này cũng rỉ sét!
Viêm Nhật Noãn kêu to, múa kiếm càng nhanh, gầm thét liên tục, phi thân rất đâm, giận dữ hét:
- Muốn kiếm rỉ này để làm gì? Muốn tâm gỉ này để làm gì? Kiếm của ta năm đó danh xưng gần với khoái kiếm của Khai Hoàng, kiếm nóng rực nhất! Mà bây giờ không nhanh chút nào, kiếm của ta và tâm của ta cũng không nóng!
Hắn giống như là lâm vào điên cuồng, thi triển ra Khai Hoàng Kiếm Đạo thức thứ hai Thái Minh Tề Thiên Kiếm.
Thái Minh Thiên tràn ngập vết rỉ kia nổi lên tại xung quanh Tần Mục, đúng là rung động lòng người.
Viêm Nhật Noãn xuất ra một chiêu này, cũng nhịn không được phẫn nộ trong lòng, phất tay đến kiếm rỉ ném xa xa.
Sau khi ném ra thanh kiếm này, hắn lại hối hận, chạy tới nhặt thanh kiếm lên, vừa khóc, vừa ngồi bên dòng suối nhỏ mài kiếm.
Thúc Quân đi tới, kinh ngạc nói:
- Người thế nào?
- Bị thương đạo tâm.
Tần Mục nói:
- Chúng ta đi Thanh Minh Thiên xem.
Thúc Quân chần chờ nói:
- Đạo pháp thần thông của Vô Ưu Hương, mới nhìn rất mới lạ, nhưng sau khi ta xem hai đại học cung điển tịch, phát hiện có nhiều lặp lại. Thánh Anh, Chư Thiên học viện khác đã không nhất thiết phải đi xem.
Tần Mục cười nói:
- Đi xem một chút cũng tốt.
Thúc Quân đành phải đuổi theo hắn, hai người tới Thanh Minh Thiên, còn chưa tìm kiếm được Thanh Minh Thiên học viện ở nơi nào, đã ở gặp ven đường gặp một lão tẩu đang đốt giấy trước mộ phần, quỳ xuống đất khóc lóc đau khổ, nói:
- Tần Nghiệp, ngươi tráng niên mất sớm, đã chết thật thê thảm ——
Thúc Quân cười nói:
- Lão hán, ta có một người bạn lớn mật giống như ngươi, dám can đảm làm nhục Thái Đế, năm thứ hai ta đi gặp hắn, cỏ trên mộ đều đã chiều cao hơn một người.