Mục Thần Ký

Chương 890 - Bóng tối buông xuống


trước sau

Cái gì gọi là A Sửu?

A Sửu chỉ là một người mất đi tất cả.

Thổ Bá biến thành A Sửu, phụ mẫu thê nhi của hắn chôn thân ở trong âm mưu Thiên Đình đối phó với hắn, khi đó ngay cả lực lượng Thổ Bá cũng hạn chế hắn đi báo thù.

A Sửu cùng Thổ Bá là hai ý thức trong cùng một cuộc đời, Thổ Bá bị quy tắc khống chế, A Sửu muốn phá tan quy tắc, nhưng cuối cùng rơi vào lẻ loi hiu quạnh, bị Thiên Đế đánh quay về U Đô, bị Thổ Bá trấn áp ở Ngọc Tỏa Quan của U Đô.

Hiện tại, Tần Mục cũng là A Sửu, hắn cùng với A Sửu cũng chỉ là vật phẩm phụ thuộc hóa ra thân thể, A Sửu là Thổ Bá chuyển thế thân, hắn là ý thức thứ hai sinh ra trong cơ thể đứa trẻ sơ sinh sau khi Tần Phượng Thanh bị phong ấn.

A Sửu không có linh hồn của mình, hắn cũng không có linh hồn của mình.

A Sửu là người bảo vệ, là người báo thù, thiêu đốt hết lửa giận muốn bảo vệ người thân của mình, nhưng làm thế nào cũng không bảo vệ được, cuối cùng vẫn bị Cổ Thần Thiên Đế nắm giữ.

Tần Mục muốn bảo vệ Duyên Khang, cũng muốn báo thù cho những người đã chết trong trận tai họa này.

A Sửu không có lực xoay chuyển trời đất, cuối cùng bị trấn áp ở Ngọc Tỏa Quan, chịu nghiệp hỏa vô tận thiêu đốt.

A Sửu cuối cùng biến thành tội nhân của quy tắc U Đô.

Hắn vốn phải là Thổ Bá công bằng chính trực vô tư, chắc hẳn chỉ nắm giữ thần tính, nhưng hắn lại ra đời nhân tính.

Tần Phượng Thanh là Tiểu Thổ Bá, từ trong thể xác của hắn sinh ra một ý thức khác là Tần Mục vốn cũng chỉ có thể nắm giữ thần tính, Tần Mục lại là nhân tính của Tiểu Thổ Bá.

Tình cảnh tương đồng, gặp phải chuyện tương đồng, cho nên hắn là A Sửu, một người muốn bảo vệ muốn báo thù lại không có khả năng phản kháng.

Tần Mục cười hắc hắc, trong tay hắn nắm chặt trâm gài tóc bằng gỗ đào của Lăng Thiên Tôn chỉ vào mi tâm của mình, nơi trong mi tâm của hắn vốn phải là con mắt thứ ba, chỉ còn lại một hốc mắt thật sâu.

- Cổ Thần Thiên Đế, ngươi vẫn chờ đợi không có ra tay, là đợi đến khi ta hoàn toàn tuyệt vọng, cuối cùng không thể không dựa vào ngươi sao?

Trong hốc mắt con mắt thứ ba của hắn còn có máu tươi chảy ra, theo hai cánh mũi của hắn chảy xuống hai bên, dù vậy tay hắn vẫn rất vững vàng, trâm gài tóc bằng gỗ đào đâm sâu vào trong hốc mắt trống rỗng, hắn khẽ cười nói:

- Duyên Khang không còn, ta lại cũng không có cái gì cả, nhưng không sao, chỉ cần ta phát động trâm gài tóc của Lăng Thiên Tôn, Thiên Hà lại sẽ từ trong châm cài tóc lao ra, hủy diệt thân thể ta, phá hủy ý thức của ta. Ngươi lại không có khả năng phục sinh!

Một tư duy mênh mông cuồn cuộn từ trên bầu trời vọt tới, ở trong đầu của hắn hóa thành giọng nói giống như tiếng sấm, trong giọng nói của Cổ Thần Thiên Đế mang theo sự lạnh lùng:

- Ngươi không nên móc xuống hai mắt của mình, sau khi móc xuống, ngươi ngay cả hồn phách cũng không có. Ngươi đã tàn phế, còn có năng lực gì phá giải thần thông của Lăng Thiên Tôn? Ngươi không lấy được thân thể của ta, ta vì sao còn muốn trợ giúp ngươi?

Giọng nói của hắn càng thêm lạnh lùng:

- Ngươi nghĩ rằng chuyện gì ngươi cũng có thể nắm giữ, ngươi nghĩ rằng ngươi có thể ném thánh chỉ của trẫm cho heo yêu đen, ngươi nghĩ rằng ngươi có thể cùng trẫm đàm phán, khiến cho trẫm trở thành cánh tay của ngươi, quân cờ của ngươi. Nhưng ngươi trước sau đi sai một nước cờ. Ngươi còn nhớ rõ Ngụy Tùy Phong không?

Tần Mục giật mình.

- Ngụy Tùy Phong - Lang Tướng Vũ Lâm Quân Hữu của Trẫm, đã từng thay trẫm quản lý Vũ Lâm Quân Hữu Vệ. Hắn giống như ngươi, đều là dạng tự cao tự đại đến mức điên cuồng.

Giọng nói của Thiên Đế có phần châm chọc:

- Hắn giống như ngươi tự cho mình là đúng, cho rằng hắn có thể lẻn vào Thiên Minh, cho rằng có thể lừa dối mọi người, cho rằng có thể giúp hạ giới làm chút chuyện, nhưng hắn dù sao cũng không thể lừa gạt được trẫm. Bởi vì hắn quan, là do trẫm phong! Hắn lẩn vào Thiên Minh lại lập tức bị ta nhìn thấu, bắt giữ hắn! Hắn cũng tìm hiểu thần thông của Lăng Thiên Tôn, trẫm đã mệnh lệnh cho Đông Thiên Thanh Đế bắt hắn đi dìm sông, đi trở về quỷ thuyền!

Tiếng cười của hắn sang sảng:

- Chỉ cần có thể khiến quỷ thuyền đi ra, trẫm cũng có thể đổi lấy thân thể bị Lăng Thiên Tôn khóa ở trong Thiên Hà. Trẫm còn có thể sử dụng thân thể của Đế Hậu tới áp chế Đế Hậu, trẫm còn có Đạo tổ giúp đỡ, trẫm còn có thể dùng nữ nhi của Thổ Bá tới áp chế Thổ Bá!

- Trẫm vì sao còn muốn dựa vào ngươi? Trẫm lợi dụng ngươi tạo lại hồn phách, ba hồn hoàn chỉnh, trẫm lợi dụng ngươi tổn thương nặng nề Hạo Thiên Tôn, khiến cho hắn không thể không trở về Thiên Đình, không dám nhúng tay vào Nguyên Giới. Trẫm lại lợi dụng Hạo Thiên Tôn diệt trừ Địa Mẫu Nguyên Quân, nhận được thân thể của Địa Mẫu, do đó nhận được toàn bộ Nguyên Giới! Một nửa vũ trụ càn khôn này đều do trẫm nắm giữ!

- Mục Thiên Tôn, ngươi nghĩ rằng ngươi thật sự có tư cách đàm phán cùng trẫm sao?

Hắn mới là người thắng lớn nhất trong cuộc chiến ở Nguyên Giới này!

Bất luận là Tần Mục hay chúng sinh của Nguyên Giới, hoặc là đại quân Thần Ma của Thiên Đình, bốn Đế thiên Đình, thậm chí Địa Mẫu Nguyên Quân, thậm chí Hạo Thiên Tôn đều là quân cờ của hắn!

Hắn muốn ngóc đầu trở lại, hắn muốn nhận được nửa bên càn khôn còn lại!

Lần trước hắn thất bại là bởi vì hắn ở ngoài sáng, tất cả mọi người đang tính kế hắn, bất kể Bán Thần hay sinh linh hậu thiên, hoặc là Cổ Thần đều muốn hắn chết.

Mà bây giờ hắn từ một nơi bí mật gần đó, ai còn có thể tính kế hắn?

Hắn là người chiến thắng, người chiến thắng duy nhất trong cuộc chiến Nguyên Giới này!

Tần Mục hờ hững nói:

- Đông Thiên Thanh Đế sao? Đông Thiên Thanh Đế lại ở sau lưng ta, tại sao bệ hạ không hỏi một chút xem hắn kết quả hoán đổi thế nào?

Giọng nói của Thiên Đế biến mất, ý thức tư duy của hắn rời đi, hiển nhiên hắn đi hỏi thăm Đông Thiên Thanh Đế từ phía đông đang đi về phía Tần Mục.



Sau một lúc lâu, Tần Mục cảm giác được trong đầu của mình lại xuất hiện một ý thức tư duy.

Đó là ý thức tư duy của Thiên Đế, lần này, Thiên Đế cũng không lải nhải những lời người thắng trận cao cao tại thượng nữa.

Hắn rơi vào trong im lặng.

Tần Mục lạnh lùng nói:

- Ngụy Tùy Phong là đại sư huynh của ta, trên đời này người cố chấp nhất là hắn, người rất trơn trượt cũng là hắn. Hắn ngang dọc cổ kim trăm vạn năm, ngươi không giữ được hắn đâu.

Bốn Đế thiên Đình đã tới gần, lập tức có thể bắt được Tần Mục, cũng có thể tùy ý loại bỏ Tần Mục.

Giọng nói của Thiên Đế lại một lần nữa vang lên, lần này không phải là vang lên ở trong đầu của Tần Mục, mà từ phía ngoài bầu trời truyền đến:

- Bốn đế dừng tay.

Đám người Tề Hạ Du Âm Thiên Tử dừng bước, ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một gốc Nguyên Mộc xanh um tươi tốt từ trên cao hạ xuống, cắm ở trung tâm của Nguyên Giới.

Một người "Ngự Thiên Tôn" khác theo Nguyên Mộc từ trên cao hạ xuống, thân thể to lớn, cao với ánh sáng vạn đạo, hiện ra hết chính khí đường đường.

Rễ Nguyên Mộc biến thành cây cầu đang nhẹ nhàng đưa ra, từng rễ cây cực lớn kéo dài ra, chui vào trong mặt đất.

Rễ chui vào trong lòng đất thành từng động, trên mặt đất nứt ra từng dãy núi dài đến vạn dặm.

Cảnh tượng này giống như một vận động đồ sộ do núi tạo thành, thậm chí càng đồ sộ, trong Nguyên Mộc ẩn chứa sức sống khiến cho những dãy núi đột nhiên xuất hiện có hoa cỏ sinh trưởng tốt, cây cối thành rừng, sơn minh thủy tú.

Loại cảnh tượng kỳ lạ này hiện ra hết lực lượng của Địa Mẫu, nhưng khống chế loại lực lượng này lại không phải là Địa Mẫu Nguyên Quân, mà là Cổ Thần Thiên Đế.

Vị "Ngự Thiên Tôn" này đi về phía Bốn Đế thiên Đình nói:

- Các ngươi lui ra đi. Hắn đã không phải là thần tử U Đô.


Đám người Tề Hạ Du giật mình.

Âm Thiên Tử nói:

- Người này là tphách thể Duyên Khanam kiệt cải cách Duyên Khang, lại là có danh tiếng lừng lẫy g, dư nghiệt của Khai Hoàng, không thể lưu...

“Ngự Thiên Tôn” liếc nhìn hắn một cái, cười mà như không cười nói:

- Âm Triều Cận, hắn còn có thân phận khác là Mục Thiên Tôn.

Sắc mặt Âm Thiên Tử chợt trở nên vô cùng tái nhợt.

“Ngự Thiên Tôn” thản nhiên nói:

- Mục Thiên Tôn công đức cái thế, truyền pháp ở Dao Trì, có ơn với hàng vạn đời hậu thế, trên đời này có mấy người có tư cách giết hắn? Các ngươi giết hắn, chỉ gánh danh xấu ở trên lưng, lui ra đi. Hắn đã tàn phế, không có hồn phách, chỉ có linh và thịt, không còn là phách thể.

Âm Thiên Tử đần độn.

Hắn muốn cẩn thận quan sát Tần Mục nhưng bởi vì trong lòng hổ thẹn, ánh mắt né tránh, không dám tiếp xúc với ánh mắt Tần Mục.

Hắn mặc dù là Thiên Đình Hắc Đế, tồn tại cảnh giới Đế Tọa, quản lý Minh Đô, quyền khuynh đảo triều đình và bách tính, nhưng khi tiếp xúc cùng ánh mắt Tần Mục hắn lại không tự chủ được nhớ tới trăm vạn năm trước.

Tần Mục ngược lại rất thản nhiên.

Cổ Thần Thiên Đế không có nói sai, hắn bây giờ không có hồn phách, chỉ còn lại có linh thai và thân thể.

Bản thân hắn lại là ý thức sinh ra ở trong thân thể này sau khi Tần Phượng Thanh bị phong ấn sau, thậm chí, nói nghiêm khắc một chút, hắn ngay cả thân thể cũng không phải là của mình, mà là của Tần Phượng Thanh.

Hắn từ đầu đến cuối cũng chỉ là một cô nhi.

Ba mươi hai năm trước, đêm hôm đó Tư bà bà ôm hắn từ trong giỏ bên bờ sông lên, ý thức của hắn lúc này mới sinh ra.

Tần Mục là cái tên do thôn trưởng ban cho hắn.

Âm Thiên Tử xoay người rời đi, ánh mắt Tề Hạ Du rơi vào trên người Tần Mục, sau một lúc lâu nàng cũng vỗ cánh rời đi.

- Mục Thiên Tôn? Tần phách thể?

Thanh Đế và Bạch Đế lắc đầu, lạnh lùng rời đi:

- Đã tàn phế.



“Ngự Thiên Tôn” nâng Tần Mục ở trong lòng bàn tay, quan sát hắn, lắc đầu:

- Người không có hồn, làm sao có khả năng giúp ta đoạt lại thân thể của ta? Mục Thiên Tôn à, trẫm rất khó tin được ngươi.

Tần Mục thu hồi trâm gài tóc bằng gỗ đào, ở trong lòng bàn tay hắn ngồi xuống, thản nhiên nói:

- Đúng vậy. Nếu ta không có tu luyện thần thức bất diệt, nói không chừng khi đang đào ra con mắt thứ ba ta lại chết, ý thức tiêu tan. Bệ hạ lo lắng là chuyện bình thường. Tuy nhiên, bệ hạ cần phải đánh cược một lần.

“Ngự Thiên Tôn” lộ ra vẻ tươi cười:

- Trẫm rất ít đánh cược. Tuy nhiên sau khi gặp phải ngươi, trẫm thành công. Đối với Thiên Đình và Thiên Minh đã có rất ít uy hiếp, lần này thần khí mạnh nhất hạ giới, chỉ là một lần Thiên Đình phân chia lợi ích. Chúng ta là tới phân chia lợi ích, có người nhận được U Đô, có người nhận được Huyền Đô, có người nhận được Quy Khư, có vài người nhận được bốn đại thiên cực. Mà ta cướp đi Nguyên Giới đã làm mất trong tay của Ngự Thiên Tôn! Tương lai, ta sẽ đoạt được càng nhiều hơn.

Tần Mục khí tức khô cạn, miễn cưỡng cười nói:

- Bệ hạ nhận được Nguyên Giới, như vậy Duyên Khang...

- Duyên Khang trẫm có thể không diệt, trẫm đáp ứng ngươi.

“Ngự Thiên Tôn” mỉm cười:

- Lời của trẫm vẫn chắc chắn, sẽ không nuốt lời. Thế lực của Nguyên Giới phức tạp, rất khó thống trị, cho Nhân tộc các ngươi một địa phương nho nhỏ, cho các ngươi sống sót cũng là ông trời có đức hiếu sinh. Hơn nữa, ta chính là ông trời.

Tần Mục thở phào nhẹ nhõm.

- Nhưng cải cách cần phải ngừng hẳn, tam kiệt Duyên Khang cần phải mất đầu, đi một lần ở trên Trảm Thần đài, bằng không uy tín của Thiên Đình ở đâu?

“Ngự Thiên Tôn” nhìn khuôn mặt của hắn, mỉm cười nói:

- Ngươi có thể sống tiếp. Người của Duyên Khang cũng có thể sống tiếp. Thiên Đồ mới sẽ bao phủ toàn bộ Nguyên Giới, đây là tương lai trẫm cho Duyên Khang các ngươi và chúng sinh Nguyên Giới.

Trái tim Tần Mục càng lúc càng chìm xuống.

Bị Thiên Đồ bao phủ là một tương lai vô cùng tuyệt vọng.

Duyên Phong đế, Duyên Khang quốc sư sẽ trở thành tế phẩm kết thúc trận cải cách Duyên Khang này.

- Trong Nguyên Giới còn có vài thế lực cần phải chèn ép, cần phải hàng phục. Ví dụ như Đại Hắc Thiên, ví dụ như Xích Minh thần tử, ví dụ như Phong Đô.

“Ngự Thiên Tôn” thả hắn xuống, cười nói:

- Bằng hữu của ngươi tới tìm ngươi. Đi theo hắn đi.

Tần Mục nhìn thấy được người què nhanh như điện chớp chạy tới, vẻ thấp thỏm lo âu viết rõ ràng ở trên gương mặt đầy nếp nhăn của người què, hắn giống như hạ quyết tâm, lấy hết dũng khí, vọt về phía Tần Mục và "Ngự Thiên Tôn".

Người lá gan nhỏ nhất chính là người què, nhưng hắn lại muốn bỏ qua tính mạng của mình để cứu Tần Mục.

“Ngự Thiên Tôn” cười ha ha, di chuyển trên không trung rời đi.

- Gia gia què.

Tần Mục nhìn lão nhân vọt tới bên cạnh mình, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười:

- Ta không sao, ta chỉ là quá mệt mỏi.

- Đừng nói chuyện nữa!

Người què cõng hắn trên lưng, ra sức chạy về phía đông. Lão nhân này cảm giác được có máu ấm từ trên lưng của Tần Mục chảy xuống, chảy tới trước ngực của mình, hắn cảm thấy khí tức của Tần Mục càng lúc càng yếu ớt.

- Gia gia què, ta nhớ tới khi còn bé bà bà đưa ta cho người bên ngoài thôn, mỗi lần đều là gia gia trộm ta trở về.

Trong miệng của Tần Mục không ngừng có máu chảy ra, tiếng nói càng lúc càng khẽ, lẩm bẩm nói:

- Ta vốn không nhớ ra chuyện khi còn bé, khi đó ta chỉ là ý thức rất yếu ớt trong thân thể này, hiện tại ta đột nhiên lại nghĩ tới... Ta chỉ là ý thức sinh ra trong thân thể này, từ từ mới lớn lên, có thể nhớ lại rất nhiều chuyện...

- Đừng nói chuyện nữa.

Người què trợn tròn hai mắt, toàn lực chạy nhanh.

- Mục nhi, đừng nói chuyện, ta dẫn ngươi đi gặp dược sư... Dược sư, mẹ nó ngươi thế nào còn không qua đây? Tốc độ của lão tử quá chậm, quá chậm!

Hắn ra sức chạy vội, mệt mỏi tới nôn ra máu, phía sau lưng, giọng nói của Tần Mục cũng không còn, người què lại lo lắng, nói:

- Mục nhi, nói với ta một chút đi, đừng ngủ nữa. Mục nhi?

Tần Mục mở mắt, mơ hồ nhìn về phía trước, Long Tước bay, Yến Khấp Linh dẫn theo Long Kỳ Lân đứng ở trên lưng Long Tước.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện