Trong Dao Trì cung nữ mới thay thế cung nữ cũ, những cung nữ mới càng thêm ân cần, thậm chí hầu hạ còn muốn tốt hơn Yên Nhi, các nàng luôn tươi cười, thân thể mềm mại, hơn nữa chịu khó, bất kỳ yêu cầu gì cũng có thể thỏa mãn.
Tần Mục biết những cung nữ này nhìn thấy được cung nữ lúc trước chết đi, lo lắng cho tính mạng của mình, cho nên mới cẩn thận như vậy, chỉ là hiện nay hắn không có khả năng thay đổi Thiên Đình.
Trải qua một hồi biến cố kinh tâm động phách tối hôm qua này, Thiên Đình vẫn là một mảnh yên tĩnh, cho dù biến cố tạo thành động tĩnh cực lớn, nhưng trong Thiên Đình lại không ai bàn luận về chuyện này, dường như chuyện gì cũng chưa từng phát sinh.
Sự kiện ở Dao Trì có động tĩnh quá lớn, muốn hoàn toàn che giấu là không có khả năng, mọi người sở dĩ không nói chỉ là không dám nói mà thôi.
Tuy nhiên, người sáng suốt trong Thiên Đình vẫn có thể nhìn ra được thế cục của Thiên Đình.
Thiên Đình nhìn như không gì phá nổi, nhưng sự kiện Dao Trì tối hôm qua lại cho thấy, con vật khổng lồ này thật ra đã sớm nghìn lở trăm lỗ, có nguy cơ lập tức tách ra.
Mục Thiên Tôn đến chỉ là tăng nhanh tốc độ của quá trình phân liệt, khiến cho mâu thuẫn vốn ẩn giấu lại trở nên sắc bén, không thể điều hòa.
Phần lớn sự chú ý vẫn tập trung ở trên sự kiện Dao Trì này, đây là chuyện lớn đầu tiên kể từ khi Mục Thiên Tôn đi tới Thiên Đình, nhưng lại là chuyện đầu tiên sau khi hắn tới, khiến Thiên Đình tách rời!
Sự kiện Dao Trì tối hôm qua là bạo phát đầu tiên của mạch nước ngầm trong Thiên Đình.
Có lần đầu tiên lại sẽ có lần thứ hai, lần thứ ba, mâu thuẫn bên trong Thiên Đình sẽ càng lúc càng sắc bén, mãi đến khi không thể cứu vãn mới thôi!
Dao Trì yên tĩnh trở lại, mãi đến hai ngày sau, thái tổ nãi nãi của Vân gia dẫn theo các quả phụ Vân gia đi tới Dao Trì, nói là tới thăm Vân Tiệm Ly.
Vị thái tổ nãi nãi này là ái thê của Vân Thiên Tôn, cũng Đế Hậu nương nương của Tiêu Hán Thiên Đình trong thời đại Long Hán, sau đó, Tiêu Hán Thiên Đình bị đánh bại, Tiêu Hán Thiên Đình kẻ chết kẻ đầu hàng, kẻ bỏ chạy, người của Vân Thiên Tôn chỉ có vị thái tổ nãi nãi này trốn thoát, lúc đó nàng còn có mang một người con trai.
Bởi vì thân phận của Vân Thiên Tôn, Long Hán Thiên Đình vẫn không hề gây khó dễ đối với nàng, Thiên Đế đón mẹ con các nàng lên Thiên Đình, thành lập Vân phủ, phong vị thái tổ nãi nãi này làm Vân Tiêu phu nhân.
Nhưng đại chú huyết mạch Vân gia xuất hiện, nam nhi mỗi đời của Vân gia đều chết sau khi thành niên, lưu lại cả nhà quả phụ.
Mặc dù có không ít quả phụ tái giá, nhưng vẫn có không ít người lưu lại, cho nên trong Vân phủ phần nhiều là vài nữ tử tác phong cường hãn, hơn nữa đặc biệt bao che khuyết điểm, ai cũng không dám đơn giản trêu chọc nam nhi của Vân gia.
Đến cùng đám người Vân Tiêu phu nhân chính là sử quan của Thiên Đình, sử quan ghi chép lại lần gặp mặt này, Mục Thiên Tôn tự mình tiếp kiến Vân Tiêu phu nhân, hai bên ở Man Hồi Lang Các tiến hành đàm phán thân thiết, tiến hành giao lưu hữu hảo, trao đổi về cái nhìn phồn vinh thịnh vượng của Thiên Đình hiện nay.
Nhưng trên thực tế lại là Vân Tiêu phu nhân với khí thế hung hăng, dẫn người đến đây hỏi tội, vừa bắt đầu lại muốn dẫn Vân Tiệm Ly về giam lại, lại oán giận Mục Thiên Tôn đẩy Vân Tiệm Ly vào hiểm cảnh, thậm chí thê tử của Vân Tiệm Ly còn ra tay với Tần Mục, dự định đánh vị Mục Thiên Tôn này một trận để răn đe.
Đây cũng là đàm phán thân thiết giao lưu hữu hảo mà sử quan nói tới.
Sử quan bị những nữ tử này làm cho đau đầu, lại bị Tề Cửu Nghi mời đi uống rượu, thật ra không có ghi chép được bao nhiêu.
Những nữ tử dũng mãnh nghe được Tần Mục đã hoàn toàn giải trừ được đại chú huyết mạch tổ truyền của Vân gia, lúc này mới đổi giận thành vui, liên tục nhận lỗi với Tần Mục.
Về phần hai bên trao đổi về cái nhìn thịnh thế của Thiên Đình, lại là Tần Mục hỏi thăm Vân Tiêu phu nhân về các thế lực lớn Thiên Đình, các quả phụ Vân gia già trẻ đều mồm năm miệng mười, nói ra những chuyện lớn nhỏ trong các cung các điện của Thiên Đình, chuyện nhỏ như hạt vừng hạt kê cũng nói ra.
Sử quan Thiên Đình bị Tề Cửu Nghi và Long Kỳ Lân chuốc cho say khướt, không thể làm gì khác hơn là sử dụng bút pháp xuân thu ghi chép xuống.
Vân Tiêu phu nhân lại dẫn đầu các nãi nãi thái tổ nãi nãi Vân gia như ong vỡ tổ quay về Vân gia, ôm nhi tử của Vân Tiệm Ly tới, Tần Mục lại rút đại chú huyết mạch cho tiểu tử này, Vân gia trên dưới vui mừng một mảnh.
Chỉ là lần này, chúa sáng thế ẩn nấp ở trong Thiên Đình lại không xuất hiện.
- Mục Thiên Tôn, phu quân nhà ta thật ra vẫn muốn gặp lại ngươi một lần.
Vân Tiêu phu nhân thoạt nhìn còn rất trẻ, chỉ là cố ý giả vờ giả, đỉnh đầu đội kim quan đuôi phượng, chống trượng đầu rồng, tóc ở thái dương cũng bị nhuộm thành màu trắng, cố gắng lộ vẻ già nau. Vân Tiêu phu nhân nháy mắt về phía các nữ nhân, các quả phụ của Vân gia hiểu ý, vây quanh sử quan này chật như nêm cối.
Sử quan muốn tiến lên, nghe thử Vân Tiêu phu nhân cùng Tần Mục rốt cuộc nói gì đó, nhưng bị những quả phụ Vân phủ vây khốn, không có cách nào thoát thân, trong lòng âm thầm sốt ruột.
Vân Tiêu phu nhân cùng Tần Mục vừa đi vừa nói chuyện, nói:
- Phu quân nhà ta suốt đời đều mong đợi Mục Thiên Tôn có thể xuất hiện lại một lần nữa, hắn thường xuyên nói nên lập cho Thiên Minh một điều lệ, không thể quá tốt đối với người xấu, không thể quá xấu đối với người tốt, như vậy sẽ là đối xử tốt với người tốt, đối xử tệ hơn với người xấu. Nhưng về điểm này, hắn nói hắn không có thể làm được. Trước khi lâm chung hắn lại nhận thấy được Thiên Minh đã biến thành quá tốt đối với người xấu, quá xấu với người tốt.
Tần Mục cúi đầu nhìn mặt đường, sau đó lại ngẩng đầu lên:
- Những lời này cho dù là đơn giản, nhưng rất khó làm được. Người đời bao giờ cũng trách móc nặng nề đối với người tốt, quá rộng lượng tha thứ đối với người xấu.
- Hắn thật ra có để lại một món đồ nhờ ta chuyển lại cho ngươi.
Vân Tiêu phu nhân nói:
- Chẳng qua lúc đó ta mang bầu, trăm cay nghìn đắng chạy ra khỏi Tiêu Hán Thiên Đình, bản thân khó bảo toàn, cho dù ta có thể sống được, ta cũng không giữ được món đồ kia. Vì vậy ta giao mấy thứ đó cho Đạo tổ, Đạo tổ là bạn tri kỉ với phu quân ta, món đồ này đặt ở chỗ hắn là an toàn nhất.
- Đạo tổ?
Tần Mục dừng bước lại, nghi ngờ nói:
- Phu nhân tẩu lại giao cho món đồ kia cho Đạo tổ? Như vậy, vật Vân Thiên Tôn lưu lại là gì?
Vân Tiêu phu nhân nói:
- Là một cái hộp, bên trong cụ thể là vật gì ta cũng không biết, ta không có mở ra xem qua.
Tần Mục khẽ gật đầu, nói:
- Vân Thiên Tôn trí mưu sâu xa, ta xa thua hắn, vật lưu lại định có thâm ý. Đáng tiếc năm đó lúc ta đến Long Hán Thiên Đình tới đi vội vàng, không thể cùng hắn nói chuyện một hồi. Ai có thể ngờ được, vừa đi chính là vĩnh biệt.
Vân Tiêu phu nhân nói:
- Vừa rồi Tiệm Ly nói, hắn dự định hạ giới, ta không đồng ý. Hạ giới quá nguy hiểm, thực sự hồ đồ! Hắn thật vất vả mới bỏ được nguyền rủa huyết mạch, hiện tại lại muốn hạ giới tìm chết, chẳng phải là muốn chặt đi huyết mạch của Vân gia ta? Mục Thiên Tôn, ngươi cùng hắn có quan hệ tốt, ngươi giúp ta khuyên hắn một chút.
Tần Mục cười nói:
- Đại tẩu cảm thấy là Thiên Đình an toàn, hay hạ giới an toàn hơn?
- Tất nhiên là Thiên...
Vân Tiêu phu nhân giật mình, bừng tỉnh hiểu ra, cười nói:
- Gần vua như gần cọp, hơn nữa Thiên Đình có mười vị Thiên Tôn? Nguy hiểm cũng lớn gấp mười lần. Tuy nhiên hạ giới cũng vô cùng nguy hiểm, không có tiền đồ. Nếu chẳng may Thiên Đình lại muốn giáng kiếp, hắn hạ giới chỉ biết có thể làm cá trong chậu bị vạ lây.
Tần Mục liếc mắt nhìn nàng, nói:
- Ở lại Thiên Đình này thì sẽ an toàn sao? Chim non bao giờ cũng phải bay ra khỏi tổ, hơn nữa theo ta thấy, Vân Tiệm Ly cũng không phải là chim non, trong lồng ngực hắn có hoài bão cũng không nhỏ. Lúc hắn cùng với Đế Hậu nương nương ở chung cũng rất có chừng mực, cho thấy thủ đoạn cực cao,
theo ta thấy đại tẩu vẫn không nên trói buộc hắn.
- Ngươi biết Vân Sơ Tụ chính là Đế Hậu nương nương?
Vân Tiêu Phu Nhân cảm tấy da đầu tê dại, đột nhiên nàng chân thành bái xuống, than thở:
- Ta thật sự không muốn để cho Vân Tiệm Ly đi lên con đường của tổ tiên hắn ngày xưa, Vân gia thật vất vả mới có một hài tử có thể sống lâu. Tuy nhiên, Thiên Tôn là ân nhân của Vân gia, như vậy ta lại giao phó tính mạng của Tiệm Ly cho ân công!
Tần Mục vội vàng trả lễ:
- Đại tẩu đừng làm vậy, ta không dám nhận!
Hai người đứng dậy, Tần Mục cười nói:
- Vân Tiệm Ly chính là nhân kiệt đương thời, sau khi hạ giới chắc chắn sẽ một lần bay lên trời, thành tựu của hắn lại vượt xa phu nhân tưởng tượng, phu nhân đừng lo cho hắn.
Vân Tiêu phu nhân nói:
- Ta hy vọng hắn có thể trọng chấn Vân gia, khôi phục sự nghiệp to lớn của tổ tông, nhưng không hy vọng hắn mất mạng. Mục Thiên Tôn, nam nhi các ngươi bao giờ cũng có đủ loại lý tưởng cùng hoài bão, ta thật sự không hiểu được những điều này, chỉ có thể ở phía sau lặng lẽ ủng hộ các ngươi. Từ biệt.
Tần Mục đưa tiễn.
Vân gia các nàng rời đi, Vân Tiệm Ly và Vân Sơ Tụ lại vẫn ở lại Dao Trì.
Tần Mục chìm vào trầm tư:
- Vân Thiên Tôn lưu cho một mình ta cái hộp? Cái hộp ở chỗ của Đạo tổ? Đạo tổ còn là đạo nhân lôi thôi trên Dao Trì thịnh hội trước kia không? Hay hắn còn là đạo hữu của Vân Thiên Tôn hay không? Hắn có bị lạc mất phương hướng ở trong Thiên Đình quyền lực và xa hoa này hay không?
Hắn suy nghĩ một chút, cuối cùng quyết định.
Bất kể thế nào hắn đều phải đi gặp vị đạo nhân lôi thôi này một lần!
- Chỉ là trực tiếp đi Đạo môn Thiên Đình gặp Đạo tổ, quá dễ dàng lộ ra vết tích, dễ dàng mang đến phiền phức cho Đạo tổ.
Tần Mục trầm ngâm một chút.
- Sau sự kiện Dao Trì, ngươi lại vẫn dám xuất môn, ngươi không sợ bị người đánh chết sao?
Tề Cửu Nghi rất không hài lòng, nổi giận quát Tần Mục:
- Ngươi muốn ra khỏi cửa thì tự mình ra ngoài, ta, nhị ca và Yên Nhi tỷ đều ở chỗ này, xem ngươi đi một mình chịu chết!
Long Kỳ Lân đi tới phía sau lưng Tần Mục, Yên Nhi cũng hóa thành một con chim béo đứng ở trên đầu của Long Kỳ Lân, quay đầu nhìn về phía Tề Cửu Nghi.
Tề Cửu Nghi giận tím mặt, nổi giận đùng đùng đi tới, sắc mặt thâm trầm không nói được một lời.
Vân Tiệm Ly tò mò nhìn hắn, thầm nghĩ:
- Lẽ nào Tề Cửu Nghi không phải là tùy tùng của Thiên Tôn? Hắn lại dám nói với Thiên Tôn như thế.
Hắn lại không biết quan hệ giữa Tề Cửu Nghi cùng Tần Mục luôn luôn không tốt, không đánh nhau đã coi như rất nể mặt nhị ca Long Kỳ Lân này rồi.
Vân Sơ Tụ ôn nhu nói:
- Cửu ca ca, ra ngoài đi dọa một vòng cũng là chuyện tốt, cảnh sắc Dao Trì tuy đẹp, nhưng nhìn nhiều rồi cũng lại chán. Cửu ca ca cùng người ta đi dạo đi.
Tề Cửu Nghi bị nàng một tiếng Cửu ca ca làm cho xương cũng mềm nhũn, hồn đều bay ra, trong lòng cảm giác ngọt ngào:
- Yêu nữ này quả nhiên lợi hại, đạo tâm của ta... cần gì quan tâm tới đạo tâm!
Vân Tiệm Ly đuổi theo bọn họ, hỏi:
- Thiên Tôn dự định đi nơi nào?
Ánh mắt của Tần Mục chớp động, cười nói:
- Trong sự kiện Dao Trì có nhiều cường giả tới thăm hỏi ta như vậy, nếu như ta không thăm hỏi lại, chẳng phải sẽ bị người ta nói là không có lễ phép sao?
Vân Tiệm Ly bị dọa cho giật mình, Tề Cửu Nghi, Yên Nhi cũng không khỏi sởn tóc gáy, Tần Mục không ngờ dự định thăm hỏi những kẻ tới tham gia sự kiến ám sát hắn, thật có thể nói là to gan lớn mật!
Chỉ có Vân Sơ Tụ sợ thiên hạ không loạn, hoan hô không ngừng.
- Dao Trì đêm hôm đó, trong những cường giả tập kích, người nào gần Dao Trì nhất?
Tần Mục hỏi.
Vân Tiệm Ly cùng Tề Cửu Nghi liếc mắt nhìn nhau, cả hai đều không nói lời nào, Vân Sơ Tụ vội vàng nói:
- Ta biết ta biết! Cách Dao Trì gần nhất chính là Thần cung của Lang Thiên Tôn Lang Hiên Thần Hoàng Lang Hiên! Lang Hiên Thần Hoàng có rất nhiều đệ tử, Lang Hiên Thần Cung cũng là một trọng địa lớn của Thiên Đình, rất đồ sộ!
Sắc mặt Tề Cửu Nghi biến hóa kịch liệt, vội vàng nói:
- Không thể đi Lang Hiên Thần Cung...
- Cửu ca ca...
Vân Sơ Tụ chớp đôi mắt đen lúng liếng nhìn hắn, nước mắt lã chã.
Trong đầu Tề Cửu Nghi chợt mơ hồ, thần không biết quỷ không hay nói:
- Vậy thì đi Lang Hiên Thần Cung thôi.
Bọn họ ra khỏi Dao Trì, không bao lâu lại đi tới Thiên Nhai, phố xá Thiên Đình vô cùng náo nhiệt, là một phần của Thiên thị, tuy nói Thiên Đình cao cao tại thượng, nhưng thần nhân cũng không thể tự cấp tự túc, còn cần nuôi sống mọi người, bởi vậy chợ rất quan trọng.
Trong Thiên Nhai có rất nhiều Bán Thần qua lại, trong đó có đủ loại chủng tộc, còn có vài kẻ là Nhân tộc, chỉ là số lượng không nhiều bằng Bán Thần.
Ở đây rất rộng rãi, ngựa xe đi lại như nước, kinh doanh thật tốt, nhưng đám người Tần Mục đi tới nơi này, đám người đang lui tới ồn ào náo nhiệt lại giống như bị thời gian dừng lại, tất cả đều dừng bước quay đầu nhìn.
Trong phút chốc, các loại âm thanh ầm ĩ vang lên, bánh xe lăn, ngựa hí, từng thần quang bay ra bốn phương tám hướng, Thiên Nhai lập tức trống rỗng, cả con đường không có một người!
Tần Mục kinh ngạc nhìn một vòng hai bên Thiên Nhai, những cửa hàng thiên giới cũng đóng chặt cửa.
Có một thần nhân chân tay ngắn ngủi hành động chậm một bước, bị giam ở ngoài cửa hàng, đang liều mạng ầm ầm ầm đập cửa, khóc kinh người.
Tần Mục đi ra phía trước, ân cần nói:
- Huynh đài...
- Cứu ta...
Thần nhân chân tay ngắn ngủi này thấy hắn tới gần, không khỏi gào khóc, liên tục thò chân vào khe cửa tiệm, muốn trốn vào trong điếm:
- Ta không muốn chết ở chỗ này!
Tần Mục càng thêm kinh ngạc, đột nhiên cửa điện mở ra một cánh, thần nhân chân tay ngắn ngủi này ngã vào trong cửa hàng, cửa lập tức lại một lần nữa đóng lại, cửa sổ cũng đóng chặt.
- Cảm ơn ân cứu mạng!
Bên trong cánh cửa truyền đến giọng nói của thần nhân thấp bé:
- Ơn cứu mạng giống như phụ mẫu tái sinh, suốt đời khó quên!
Trong cửa hàng có người khiển trách:
- Vị thần nhân này, ngươi thực sự to gan lớn mật, nhìn thấy được ôn thần tới còn không chạy, chỉ biết ở bên ngoài khóc, thiếu chút nữa liên lụy tới chúng ta!
Thần nhân thấp bé này nói:
- Ta bị sợ tới ngu cả người, chân mềm nhũn, không chạy nổi...
- Xuỵt, nhỏ giọng! Nếu chẳng may có người tới ám sát ôn thần này, người của cả con đường đều sẽ bị diệt khẩu!