Thuyền bỉ ngạn dọc theo cầu hư không chạy về phía trước, trên chiếc thuyền này có dấu vết của hàng trăm triệu ấn ký phù văn, thuyền lớn chạy đến trên cầu hư không, gặp phải chỗ không trung đứt gãy, những phù văn lại phóng ra ánh sáng, ngăn cản uy năng của không trung.
Thuyền bỉ ngạn là kết tinh trí tuệ của thời đại Khai Hoàng, lại thêm bản đồ địa lý Thái Hư do Vân Thiên Tôn tặng cho Khai Hoàng, bởi vậy có khả năng vượt qua cầu hư không ngay cả Hư Thiên Tôn cũng không có cách nào vượt qua được.
Nhưng Tần Mục lại có chút lo lắng, dù sao chiếc thuyền này là do mình tưởng tượng ra, cũng không phải là vô số Thần Ma rèn thành, bất luận là mức độ vững chắc của thân tàu hay là uy lực phù của thân tàu văn đều còn xa mới bằng thuyền bỉ ngạn thật sự.
- Chỉ mong có thể bình an vượt qua cầu hư không.
Trong lòng hắn lặng lẽn nói.
Cầu hư không gián đoạn, mỗi khi đến chỗ kết thúc, không trung chôn vùi, không trung bạo phát, mỗi một vũ trụ nhỏ sinh ra hủy diệt, hủy diệt sinh ra, ăn mòn phù văn bên phía ngoài chiếc thuyền này, khiến cho vô số phù văn không ngừng tan biến.
Sắc mặt của Tần Mục thoáng biến đổi, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy chiếc thuyền này của bọn họ chỉ đi tới một phần mười của cầu hư không, cách điểm cuối của cầu hư không vẫn rất xa xôi.
Sắc mặt của Lạc Vô Song cũng biến đổi, cầu hư không nguy hiểm vượt xa dự đoán của hắn, không gian sụp đổ của cây cầu này lại bạo phát ra uy năng, chỉ sợ ngay cả đại cao thủ cảnh giới Lăng Tiêu như hắn cũng sẽ tan thành mây khói chỉ trong nháy mắt!
Tần Mục tưởng tượng ra thuyền bỉ ngạn có thể kiên trì đến nơi đây đã ngoài dự đoán của hắn.
Mà bây giờ, thuyền bỉ ngạn bắt đầu xuất hiện tổn hại, nói rõ chiếc thuyền này tuyệt đối không có cách nào chống đỡ vượt qua cầu hư không, thậm chí ngay cả nửa cầu này cũng chưa chắc có thể làm được!
- Lĩnh vực Linh Thai thần tàng, mở ra!
Tần Mục khẽ quát một tiếng, lĩnh vực thần tàng mở ra, một mình hắn đứng ở trong lĩnh vực thần tàng, đỉnh đầu có các sao lập lòe, chiếu xuống khuôn mặt của hắn, hóa thành Thiên Công, Thái Cực Đồ chiếu vào khuôn mặt của hắn hóa thành Thổ Bá.
Mà Nguyên Mộc phía sau hắn dâng lên, phía trên Nguyên Mộc thoáng hiện Chư Thiên Tinh Đấu, từng vị Cổ Thần hiện lên trên các sao, bốn phương lại có bốn Đế, sừng sững ở bốn cực của Thái Cực Đồ.
Những Thần Ma này đều có gương mặt của Tần Mục.
Cho dù Tần Mục ý thức được lĩnh vực Linh Thai thần tàng có chỗ thiếu sót cực lớn, nhưng bản thân hắn chưa luyện thành lĩnh vực, chỉ có thể sử dụng lĩnh vực thần tàng của Linh Thai thần tàng tới ứng phó trong lúc khẩn cấp.
Tần Mục đứng sừng sững ở trung tâm của lĩnh vực thần tàng, phát động Phách Thể Tam Đan Công, nhưng thấy nguyên khí và thần thức trong lĩnh vực thần tàng nhanh chóng thoáng động ở không trung và mặt đất, như rồng như giao, hóa thành từng ánh sáng, nối liền hơn hai ngàn vị Cổ Thần.
Hắn tìm hiểu Đại La Vô Thượng Thần Thức của Thái Đế mặc dù chỉ có được phần thiếu, nhưng trong phần thiếu này lại bao gồm hình thái của hơn hai ngàn vị Cổ Thần, so với hệ thống Cổ Thần chư thiên hiện tại lại càng thêm rộng lớn khổng lồ.
Nguyên khí và thần thức nối liền tất cả Cổ Thần trong thiên địa, ở trong lĩnh vực thần tàng của hắn hình thành một hệ thống Cổ Thần cực lớn.
Hơn hai ngàn vị Cổ Thần Tần Mục này cùng nhau tưởng tượng, chữa trị tổn thương của thuyền bỉ ngạn, khiến cho chiếc thuyền lớn này phá vỡ từng tầng không trung, chạy về phía điểm cuối của cầu hư không chạy tới.
Thuyền bỉ ngạn chấn động kịch liệt, từng vị Cổ Thần trong lĩnh vực thần tàng của Tần Mục đứng còn không vững, Lạc Vô Song nhìn thấy cũng hãi hùng khiếp vía.
- Ta đồng thời điều khiển nhiều Cổ Thần như vậy, điều khiển lại không tốt, không đạt được trình độ chữa trị thuyền bỉ ngạn!
Tần Mục vừa nghĩ tới điều này, hắn lập tức nhắm mắt lại rơi vào cảnh trong mơ, chỉ thấy mi tâm của hắn tuôn ra một bọt khí cực lớn, đó là thế giới trong mơ, cảnh thế giới trong mơ càng lúc càng rộng, dần dần bao phủ lấy thần tàng lĩnh vực.
Trong lĩnh vực thần tàng, hơn hai ngàn vị Cổ Thần Tần Mục này đều mỉm cười, lần lượt đi vào giấc mộng, thế giới trong giấc mộng giống như từng bọt khí lần lượt hiện lên, hàng vạn hàng nghìn Cổ Thần ở trong thế giới trong giấc mộng của từng người tưởng tượng.
Đây là hai tầng cảnh trong mơ.
Kể từ đó, cho dù thế giới trong giấc mộng có mấy vị Cổ Thần ở trong tưởng tượng xảy ra sai lầm, cũng có càng nhiều Cổ Thần tưởng tượng chính xác, xác suất tăng lên rất nhiều, lại có thể bảo đảm thuyền bỉ ngạn vẫn có trạng thái được chữa trị.
Thuyền bỉ ngạn ổn định lại, Lạc Vô Song thở phào nhẹ nhõm, nhìn về phía Tần Mục trong lĩnh vực thần tàng, thầm nghĩ:
- Không biết hắn có thể kiên trì bao lâu...
Thuyền bỉ ngạn không ngừng đi tới, phù văn trên thân chiếc thuyền này hết bị phá lại tập trung lại, vẫn tính là vững vàng, chẳng qua tốc độ lại dần dần chậm lại.
Chiếc thuyền lớn chạy đến một nửa lộ trình của cầu hư không, Lạc Vô Song nhìn lại về phía điểm đầu cầu hư không, tế đàn do các chúa sáng thế dựng lên ở nơi đó đã biến thành một điểm nhỏ không thể thấy rõ.
Hắn nhìn về phía điểm cuối, chỗ điểm cuối cũng là một điểm sáng nho nhỏ, chỉ có Hư Thiên Tôn bị nhốt ở trong cơn lốc hư không, vẫn đang giãy dụa, cố gắng thoát khỏi sự vây khốn, vọt tới điểm cuối của cầu hư không.
Thuyền bỉ ngạn lại bắt đầu lắc lức đi tới, Lạc Vô Song nhíu mày, cao giọng nói:
- Tần giáo chủ, không thể lại đi tới nữa! Thần thức của ngươi không theo kịp!
Tần Mục ở trong hai tầng mộng cảnh, lời của hắn không có cách nào truyền tới tầng trong mơ thứ hai.
Lạc Vô Song khẩn trương, vội vàng đi tới bên thuyền, cúi người nhìn lại, chỉ thấy phù văn trên thân thuyền không ngừng bóc ra từng màng, ở trong cơn lốc hư không hóa thành bột mịn!
Cùng lúc đó, chiếc thuyền này lại có phù văn mới sinh ra, tốc độ phù văn sinh ra vừa vặn cân bằng với tốc độ phù văn bong ra một cách kỳ diệu.
- Tần giáo chủ còn có thể kiên trì, nhưng sợ rằng không kiên trì được bao lâu.
Trong lòng Lạc Vô Song cảm thấy bất an, hiện tại Tần Mục ở vào trong hai tầng giấc mộng, không có cách nào nghe được lời của hắn, hắn cũng không có cách nào khiến Tần Mục tỉnh lại.
Nếu như Tần Mục không cảm giác được tình cảnh nguy hiểm trước mắt, khăng khăng làm theo ý mình, chỉ sợ thuyền bỉ ngạn rất nhanh lại sẽ bị hủy ở trên cầu hư không, hóa thành bột mịn!
Nhưng vào lúc này, thuyền bỉ ngạn đột nhiên dừng lại, dừng sát ở một đoạn cầu ánh sáng của cầu hư không.
Lạc Vô Song giật mình, trên cầu ánh sáng không có cơn lốc hư không, ngược lại có thể tạm thời tránh né.
Tuy nhiên, cầu ánh sáng là từng hòn đảo đơn độc, trước không có trời sau không có đất, bị vây khốn ở chỗ này trước sau cũng không phải là kế sách tốt.
Tần Mục tỉnh lại, thế giới trong giấc mộng tản đi, thần thức của hắn gần như đã tiêu hao hết, không thể không dừng lại, tu luyện bổ sung thần thức.
- Tần giáo chủ, không cần miễn cưỡng, có chiếc thuyền này chúng ta lại có thể rời khỏi Thái Hư trở lại Thiên Đình, chiếc thuyền này đủ để chống đỡ với những quỷ dị trong Thái Hư.
Lạc Vô Song đề nghị:
- Bây giờ tu vi thần thức của ngươi còn không đủ, chờ tu vi cao hơn lại trở về thăm dò cầu hư không cũng không muộn.
- Nói có đạo lý.
Tần Mục phát động Phách Thể Tam Đan Công, nhanh chóng khôi phục thần thức, cười nói:
- Tuy nhiên cầu hư không đã đi hơn phân nửa, bờ bên kia không còn xa, bất kể như thế nào cũng phải thử một lần.
Lạc Vô Song nhíu mày.
- Lạc huynh yên tâm, ta tự có chừng mực.
Tần Mục có lòng tin tràn đầy, cười nói:
- Đi tới bờ bên kia khó khăn, nhưng từ đoạn gãy quay trở lại rất nhẹ nhàng, nếu như kiên trì không được, ta sẽ lập tức quay đầu lại.
Lạc Vô Song vẫn có chút không yên lòng, hắn xem Tần Mục là đối thủ cả đời của mình, đối với tập tính của Tần Mục hắn đã nghiên cứu rõ ràng, biết người này không đụng tường thì không quay đầu lại.
Hắn lo lắng Tần Mục căn bản sẽ không quay đầu lại, mà xông thẳng về phía trước, cuối cùng sẽ thuyền vỡ người chết!
Tần Mục nghỉ ngơi một chút, lại làm giống hệt như trước, một lần nữa thi triển lĩnh vực thần tàng, triển khai hai tầng cảnh trong mơ, phát động thuyền bỉ ngạn chạy về phía trước.
Cầu
hư không gián đoạn, cách một đoạn xa xôi lại có một cầu ánh sáng có thể tạm thời nghỉ chân.
Nhưng cũng không thể dừng lại quá lâu, bởi vì cầu ánh sáng lập tức có khả năng sẽ sụp đổ, ngưng tụ lại ở một chỗ khác, thời điểm cầu ánh sáng tan ra cũng là thời điểm nguy hiểm nhất, nếu như khi đó Tần Mục không có tưởng tượng, chỉ sợ thuyền bỉ ngạn thậm chí không thể kiên trì nổi trong một lần hít thở, lại sẽ bị cơn lốc hư không cắn nát!
Cũng may Tần Mục rất cảnh giác, bao giờ cũng đi vào giấc mộng trước khi cầu ánh sáng tiêu tan, lần lượt tránh thoát nguy cơ.
Phía trước, Hư Thiên Tôn bị vây nhốt đã cách bọn họ không xa.
Bọn họ có thể đi tới nơi này đã đủ để cao ngạo, dù sao Hư Thiên Tôn là tồn tại nửa cảnh giới Thiên Đình, một trong mười Thiên Tôn có cảnh giới cao nhất, Tần Mục lại chỉ là một vị tôn thần nho nhỏ, lại có thể dựa vào một chiếc thuyền tiếp cận Hư Thiên Tôn!
Loại chuyện này, nói ra cũng không có người nào tin tưởng.
Lạc Vô Song đứng ở đầu thuyền nhìn Hư Thiên Tôn phía xa, nữ tử kia hình như cũng chú ý tới chiếc thuyền bỉ ngạn này, đang cố gắng thoát khỏi sự vây khốn chạy về phía bên này.
Trong lòng Lạc Vô Song thầm rùng mình, tụ khí thành đao, cầm thật chặt chuôi đao, thầm nghĩ:
- Lấy thực lực của ta không biết có thể chém Hư Thiên Tôn một đao hay không... Lại nói, lá gan của ta càng lúc càng lớn, không chút nghĩ ngợi ý niệm đầu tiên chính là bổ giết Hư Thiên Tôn?
Sắc mặt hắn cổ quái.
Trước kia đối mặt với tồn tại như Hư Thiên Tôn, ý niệm đầu tiên của hắn chính là quỳ lạy, đây gần như là thói quen tạo thành, nô tính ăn sâu vào trong đạo tâm.
Nhưng sau khi gặp phải Tần Mục, loại nô tính này của hắn lại càng lúc càng ít, thậm chí lúc trước trên đường đi vào vùng đất Thái Hư, hắn cũng đã rút đao chém về phía ảo ảnh Hồng Thiên Tôn!
Càng tiếp xúc với Tần Mục càng sâu, nô tính của hắn lại càng ít, thậm chí hắn có can đảm hai đao chém giết Liên Hoa Hồn và Vân Sơ Tụ. Phải biết rằng hai nữ tử này chính là phân thân của Đế Hậu nương nương và Nguyên Mỗ phu nhân, hai vị nương nương có thể là hai vị trong mười Thiên Tôn!
Mà bây giờ, lá gan của hắn lớn hơn, Vân Sơ Tụ và Liên Hoa Hồn dù sao vẫn là phân thân, Hư Thiên Tôn lại là Thiên Tôn hàng thật giá thật!
Nhưng vào lúc này, thuyền bỉ ngạn chấn động mãnh liệt, cầu ánh sáng nơi Tần Mục dự định ngừng lại đã biến mất!
Lạc Vô Song sởn tóc gáy, chân tay luống cuống, hiển nhiên là thần thức của Tần Mục đã tiêu hao bảy tám phần, dự định dừng sát ở trên cầu ánh sáng để tạm nghỉ ngơi dưỡng sức, nhưng cầu ánh sáng biến mất cũng lại có nghĩa là đã không có nơi để nghỉ ngơi dưỡng sức!
Lấy thần thức còn sót lại của hắn, căn bản không đủ để đến một đoạn cầu ánh sáng khác!
- Hiện tại cho dù là quay đầu lại cũng không thể làm được!
Trong lòng Lạc Vô Song tuyệt vọng, chỉ thấy thuyền bỉ ngạn không ngừng tan rã ở trong cơn lốc hư không, hắn lẩm bẩm nói:
- Chết chắc rồi...
Tần Mục vẫn ở đi vào giấc mộng không tỉnh lại, nhưng những Cổ Thần Tần Mục trong thế giới giấc mộng lại trăm miệng một lời kêu lên:
- Hỏa Thiên Tôn! Hỏa Thiên Tôn ở đâu?
Lạc Vô Song thầm giật mình:
- Vì sao Tần giáo chủ lại gọi Hỏa Thiên Tôn?
Hàng vạn hàng nghìn Cổ Thần Tần Mục đồng thanh hội tụ thành dòng chảy, đinh tai nhức óc, cao giọng quát:
- Ngươi tiện thể đi thuyền lâu như vậy, cũng nên ra sức đi!
Lạc Vô Song nghiêm nghị, vội vàng nhìn lại xung quanh:
- Hỏa Thiên Tôn thật sự ở trên chiếc thuyền này sao? Hắn đi tới trên thuyền lúc nào? Đúng rồi, lúc Nhạc Thiên Sư vẽ ra bản đồ địa lý đi tới cầu hư không, con rồng vàng này của hắn đã ở có. Hỏa Thiên Tôn cũng biết cầu hư không, tới đó lại còn không có hiện thân. Hắn muốn giấu diếm được sự nhận biết của ta lén lên trên thuyền bỉ ngạn, lấy thực lực của ta căn bản không phát hiện được! Tuy nhiên, Hỏa Thiên Tôn thật sự ở trên thuyền sao?
Hắn vừa mới nghĩ tới đây lại thấy bóng dáng Hỏa Thiên Tôn xuất hiện ở giữa thuyền bỉ ngạn, ánh lửa nồng đậm mạnh mẽ thiêu đốt không trung, chống đỡ cơn lốc hư không.
Hỏa Thiên Tôn có thể giấu giếm được Lạc Vô Song, nhưng không thể gạt được Tần Mục, bởi vì cả chiếc thuyền bỉ ngạn chính là do Tần Mục tưởng tượng ra, bất kể hắn ẩn thân ở chỗ nào trên chiếc thuyền này, đều tương đương với ẩn thân ở dưới tầm mắt của Tần Mục.
- Mục Thiên Tôn, lấy thực lực của ta cũng không chống đỡ được bao lâu.
Giọng nói của Hỏa Thiên Tôn truyền đến, ầm ầm chấn động, nói:
- Ta tới chống đỡ một lát, ngươi nhân cơ hội khôi phục thần thức đi.
Tần Mục lập tức từ thế giới trong giấc mộng thoát ra, để Hỏa Thiên Tôn bảo vệ thuyền bỉ ngạn, bản thân mình lại toàn tâm toàn ý phát động Phách Thể Tam Đan Công, khôi phục thần thức.
Không lâu sau, Hỏa Thiên Tôn rên lên một tiếng, không nhịn được, Tần Mục lập tức tiếp nhận, lại một lần nữa tiến vào tưởng tượng, Hỏa Thiên Tôn lại ngồi xếp bằng, cố gắng hết khả năng khôi phục tu vi.
Hai người thay phiên thay thế, điểm cuối của cầu hư không cuối cùng không xa, đoàn ánh sáng này cũng càng lúc càng lớn, từ phía xa nhìn lại không ngờ là ba gian căn phòng trong không trung, ánh sáng là ánh đèn trong căn phòng!
- Lẽ nào nơi nào còn có thể có người ở sao?
Trong lòng Tần Mục sinh ra cảm giác hoang đường.
Đột nhiên, đầu thuyền có ánh sáng chớp động, Hư Thiên Tôn xuất hiện ở đầu thuyền, thân hình lảo đảo.
Lạc Vô Song lập tức rút đao chém về phía Hư Thiên Tôn, trong mắt nữ tử kia hiện lên một tia sáng lạnh lẽo, Tần Mục vội vàng giơ tay lên, bảo Lạc Vô Song ngừng lại, lắc đầu nói:
- Nếu leo lên thuyền, đó chính là người trên chiếc thuyền, cần đồng tâm hiệp lực, cùng nhau chống lại lúc khó khăn. Hư Thiên Tôn, còn nhớ rõ A Sửu không?
Hư Thiên Tôn hơi ngẩn người ra, Tần Mục lộ ra vẻ tươi cười, ánh mắt rơi vào một đôi sừng trâu uốn lượn trên đầu của vị Thiên Tôn này.
Tay hắn lấy ra một cái đỉnh lớn, trong đỉnh có từng gương mặt bồng bềnh, vây quanh Tần Mục lảo đảo bay.
- A Sửu.
Những gương mặt này nhìn Tần Mục kêu.
Sắc mặt Hư Thiên Tôn biến đổi kịch liệt, thất thanh nói:
- Ngươi...