- Thần thức của Tu Trọng lại tiếp cận tu vi thần thức của ba vương Thái Cổ sao?
Tần Mục giật mình, chìm vào suy nghĩ.
Văn minh của chúa sáng thế trải qua mấy lần loại bỏ, theo lý mà nói văn minh này hoặc đang ở trong thời kỳ suy sụp, thế hệ sau không bằng thế hệ trước, hoặc là sẽ ở vào thời kỳ biến đổi, nhanh chóng phát triển.
Tuy nhiên văn minh của chúa sáng thế đã thành thục, biến đổi là rất khó khăn.
Như vậy chúa sáng thế Tu Trọng tu luyện thế nào lại đạt đến độ cao của ba vương Thái Cổ?
- chúa sáng thế Bỉ Ngạn đã vứt bỏ tổ huấn!
Thúc Quân căm giận khó yên.
Tần Mục mỉm cười, Thúc Quân nói chắc là chiếc bảo liễn này, các chúa sáng thế thời đại cổ xưa tuân theo tất cả tác phong cực giản dị, bất luận là kiến trúc của bọn họ hay là gia cụ nhà ở chơi đùa đều không có bao nhiêu hoa văn trang trí, theo đuổi bằng phẳng, thành tựu ở trên nghệ thuật lại rất đáng thương.
Mà chiếc bảo liễn này do chúa sáng thế Tu Trọng này tưởng tượng ra lại hết sức hoa lệ, mui xe có đỉnh, hơn nữa còn có ba tầng, tầng một tượng trưng cho tầng trời thứ nhất, dưới có mặt trăng, mặt trời và các ngôi sao ở xoay quanh, giống như bảo thạch đẹp nhất, có thể nói là cực kỳ xa hoa.
Sát mép mui xe lại rũ xuống chuỗi hạt châu làm bằng bảo thạch bảy màu, màu sắc của mỗi một viên bảo thạch phân bố không giống nhau, nếu như cẩn thận kiểm tra, chi tiết bên trong những bảo thạch tất nhiên cũng rực rỡ nhiều màu, đẹp không sao tả xiết, cẩn thận quan sát một hai canh giờ sẽ có phát hiện mới.
Còn có những vật như càng xe, thân xe, vân tháp, thậm chí bánh xe này cũng có hoa văn trang trí tinh mỹ, cho dù là dây cương của chín con rồng cũng được bện bằng hoa văn tỉ mỉ, có thể nói là nghệ thuật!
Điều này ở trong mắt của các chúa sáng thế thời đại cổ xưa, đơn giản là phản bội lại quá khứ!
Chúa sáng thế thời đại cổ xưa vì thuận tiện chiến đấu, bởi vậy thứ tưởng tượng ra đạt tới giản lược, ở trong lúc chiến đấu có khả năng nhanh chóng tưởng tượng ra.
Mà vật tưởng tượng ra có hoa văn càng nhiều, lại càng tạo gánh nặng cho thần thức tăng, tốc độ tưởng tượng trở nên chậm lại, điều này đối với chúa sáng thế đơn giản chính là nhược điểm trí mạng, sẽ cho kẻ địch có thể nhân cơ hội.
- Đây là phản bội lại truyền thống!
Thúc Quân nhìn về phía Tần Mục tức giận nói:
- Phản bội nghiêm trọng nhất! Chúa sáng thế sẽ tuyệt chủng!
Tần Mục cười ha ha:
- Thúc Quân Thần Vương, đây là nghệ thuật. Nghệ thuật cũng là chiến lực.
- Phi!
Thúc Quân có thành kiến quá sâu, nhìn cái gì cũng không vừa mắt, đối với những vật chúa sáng thế Tu Trọng tưởng tượng ra, hắn đều xem thường, lớn tiếng giễu cợt.
Cũng may bọn họ giao lưu ở trong đầu của Tần Mục, chẳng qua là sóng thần thức trong đầu Tần Mục, cũng sẽ không kinh động tới Tu Trọng.
Tu Trọng dẫn theo hắn chạy không biết bao xa, ra khỏi lục địa này, đi tới tinh không, ngân hà phía trước điên cuồng phun ra, Tần Mục nhìn thấy được trong tinh không có chúa sáng thế với hình thể cực lớn đang ở nơi đó chế tạo sao.
Bọn họ xoay quanh một mảnh dải đất hư vô, mi tâm Thái Sơ Thần Thạch phóng ra ánh sáng, một viên tinh cầu nham thạch đang thong thả hình thành.
Tần Mục nghẹn họng nhìn trân trối, ngơ ngác nhìn những chúa sáng thế, chỉ thấy sau đầu của bọn họ lơ lửng từng ngọn thần tàng, hào quang bắn ra bốn phía!
Bảy đại thần tàng Linh Thai, Ngũ Diệu, Lục Hợp, Thất Tinh, Thiên Nhân, Sinh Tử, Thần Kiều, không có thiếu bất kỳ một tòa nào!
Làm hắn khiếp sợ hơn chính là, điểm cuối Thần Kiều thần tàng của những chúa sáng thế này còn có một mảnh Thiên Cung, Thiên Cung huy hoàng lộng lẫy, ở trong tinh không vô cùng chói mắt!
Hắn không nhịn được nhìn tới ngây ngô, kinh ngạc nhìn nguyên thần khổng lồ của những chúa sáng thế đứng sừng sững ở trong Thiên Cung, nguyên thần tưởng tượng, sáng tạo ra ngôi sao càng nhanh chóng hơn!
- Chúa sáng thế thế giới Bỉ Ngạn, tu luyện hệ thống Thần Tàng Thiên Cung!
Trong lòng hắn sinh ra cảm giác vô cùng hoang đường, những chúa sáng thế này gặp đại nạn không chết trốn đến nơi đây, tự nhiên lại tu luyện hệ thống Thần Tàng và hệ thống Thiên Cung do Nhân tộc mở ra, hơn nữa còn tu luyện đến thật sự không tệ!
- Chẳng lẽ là chúa sáng thế của thế giới Bỉ Ngạn hấp thu phương pháp tu luyện của Vô Ưu Hương, đi lên con đường tu luyện thần tàng sao?
Tần Mục lấy lại bình tĩnh, nếu như diễn biến pháp môn tu luyện thần thức thành hệ thống tu luyện thần tàng, thay pháp môn tu luyện nguyên khí thành pháp môn tu luyện thần thức, quả thật có thể tu luyện được nhanh hơn!
Thúc Quân đã từng nói qua, sau khi sống lại nhất định sẽ bỏ qua phương pháp tu luyện thần thức ban đầu, hắn dự định kết hợp hệ thống tu luyện thần thức và thần tàng, sáng lập ra pháp môn thích ứng với thời đại này.
Thúc Quân có thể ý thức được điểm này, như vậy chúa sáng thế Bỉ Ngạn chắc hẳn cũng ý thức được điểm này, đồng thời đã làm ra cải cách.
Thật ra, Tần Mục cũng sửa đổi pháp môn tu luyện của chúa sáng thế, ví dụ như Thúc Quân Tam Viên Thượng Thức bị hắn sửa chữa hoàn toàn thay đổi.
Hơn nữa, Đại La Vô Thượng Thần Thức của Thái Đế tất nhiên cũng là công pháp hệ thống thần tàng Thiên Cung, Thái Đế mới là chúa sáng thế đầu tiên hấp thu hệ thống Thần Tàng Thiên Cung.
Chúa sáng thế Bỉ Ngạn nhất định sẽ ý thức được loại pháp môn này càng tu luyện dễ dàng hơn.
Bảo liễn của Tu Trọng lướt qua mảnh tinh vực được tạo ra, những chúa sáng thế chào hắn nhưng không nói lời nào, mà sử dụng sóng thần thức, trong nháy mắt lại có thể nói được chuyện cần nói nửa ngày mới có khả năng nói xong.
Tần Mục cảm ứng được thần thức của bọn họ, thần trí của hắn cũng tiếp xúc cùng thần thức của bọn họ, trong thời gian ngắn lại trao đổi được rất nhiều tin tức.
Những chúa sáng thế này là Tu Dân tộc chủ yếu tạo ngôi sao, chịu trách nhiệm sáng tạo ra tinh không.
Bọn họ dự định sáng tạo ra trăm nghìn ngôi sao, đi công kích lãnh địa của ác đồ Vô Ưu Hương, sử dụng những tinh cầu này đi đập chết ác đồ Vô Ưu Hương.
- Không nên hành động thiếu suy nghĩ.
Tu Trọng vẫn lên tiếng, trong miệng truyền đến ngôn ngữ không hoàn toàn là ngôn ngữ của chúa sáng thế, trong đó vẫn có rất nhiều câu chỉ dùng ngôn ngữ của Nhân tộc để nói, ngôn ngữ cổ xưa và ngôn ngữ Nhân tộc trộn lẫn cùng một chỗ, có vẻ rất kỳ quái.
Tần Mục nhìn về phía Thúc Quân thỉnh giáo, Thúc Quân nói cho hắn biết.
- Ác đồ Tần Nghiệp rất lợi hại, dùng những tinh cầu này công kích cũng không thể làm gì được được bọn họ, chọc giận Tần Nghiệp, tính mạng của các ngươi cũng khó giữ được.
Tu Trọng nói:
- Tiếp tục sáng tạo dải đất sao chết, bao vây những ác đồ này ở trong Vô Ưu Hương, khiến cho bọn họ vĩnh viễn không chạy thoát là được.
Những chúa sáng thế nói vâng, bọn họ nhìn Tần Mục, lộ ra vẻ hiếu kỳ.
- Hắn gọi là Mục Thanh, mới hai tuổi, chạy tán loạn khắp nơi.
Tu Trọng về giải thích với bọn họ:
- Tu vi của hắn thật sự không tệ, rất nhiều chúa sáng thế thành niên cũng kém hơn hắn. Các ngươi nhìn con mắt ở mi tâm của hắn.
Những chúa sáng thế đều nhìn về phía con mắt ở mi tâm của Tần Mục, tất cả đều lộ ra vẻ vừa mừng vừa sợ.
Một đám chúa sáng thế ở trong tinh không khoa chân múa tay, vui sướng nhảy múa với phong thái kỳ quái, lại tràn ngập thẩm mỹ kỳ lạ.
- Quá tốt! Đây là Nguyên Thạch hiển thánh, che chở tộc ta!
- Nguyên Thạch sinh ra hài tử mới, Thánh Anh cứu giúp tộc ta, dẫn tộc ta trở về tổ đình!
- Tần Nghiệp người kia gặp nạn rồi!
- Hài nhi đầu to của nhà Tần Nghiệp kia có đối thủ rồi!
...
Tần Mục kinh ngạc, có chút mờ mịt, không rõ vì sao những chúa sáng thế này lại hưng phấn như thế.
- Nguyên Thạch hiển thánh là chuyện gì vậy? Thánh Anh lại là chuyện gì? Còn nữa, hài nhi đầu to của nhà Tần Nghiệp lại là chuyện gì?
Vẻ mặt hắn mờ mịt, chúa sáng thế Tu Trọng thấy vẻ mặt của hắn như vậy, lại cười nói:
- Vậy Thúc Quân ngu ngốc kia chưa nói gì với ngươi sao?
Tần Mục lắc đầu, nói:
- Thúc Quân lão sư chỉ dạy ta công pháp tu luyện Tam Viên Thượng Thức, không có dạy ta cái gì khác.
- Miệng của tên ngu ngốc này ngược lại cũng kín thật.
Tu Trọng cười nói:
- Thật ra nói cho ngươi biết cũng không sao. Từ trăm vạn năm trước, các dân tộc phái ra một người trẻ tuổi rời khỏi Thái Hư, đi tới tổ đình, tổ đình của chúa sáng thế bị tàn sát sạch sẽ, nhưng thần thức của các tổ tiên còn đang ở tổ đình.
Thần thức của các tổ tiên nhìn thấy rõ ràng tất cả, người trẻ tuổi này du lịch ở tổ đình rất lâu lúc này mới trở lại Thái Hư, hắn bị Thái Đế truy sát, hấp hối, rất nhanh lại chết. Nhưng hắn mang đến bảo thạch của Thái Đế, Thái Sơ Nguyên Thạch.
Trong lòng Tần Mục thoáng động.
Thái Sơ Nguyên Thạch?
Khối tinh thạch ở trong con mắt thứ ba tại mi tâm của mình cũng là mảnh nhỏ của Thái Sơ Nguyên Thạch, nói như vậy, thế giới Bỉ Ngạn cũng có mảnh nhỏ của Thái Sơ Nguyên Thạch!
- Cho dù hắn chết, nhưng lại mang đến tin tức kinh người, đó là thần thức của các tổ tông nói cho hắn biết ba tiên đoán.
Tu Trọng nắm chặt nắm đấm, nói:
- Tiên đoán đầu tiên, Thái Hư chúng ta sẽ gặp phải một trận tai họa lớn, nhưng sẽ có một người trẻ tuổi tới giúp đỡ chúng ta vượt qua trận đại kiếp nạn này. Sau đó, kiếp nạn lớn quả nhiên tới, Thái Đế tìm được Thái Hư, mang đến một trận tai họa lớn, gần như khiến cho tất cả chúng ta đều chôn thân tại trong trận tai họa lớn này, nhưng quả nhiên giống như lời tiên đoán, một người trẻ tuổi từ bên ngoài chạy tới, tự xưng là Vân Thiên Tôn.
Thân thể của Tần Mục chấn động mạnh, khẽ nói:
- Vân Thiên Tôn!
- Vị Vân Thiên Tôn này cũng không phải là tộc nhân của chúng ta, lại dụng tâm giúp đỡ chúng ta, hắn thông minh siêu tuyệt, bố trí cạm bẫy. Hắn lợi dụng tâm ma của Thái Hư áp chế Thái Đế, hạn chế tu vi của Thái Đế, sau đó đưa Thái Đế vào cạm bẫy, giết chết Thái Đế.
Tu Trọng nói:
- Tiên đoán thứ hai của các tổ tiên chính là bỉ ngạn. Chúng ta những người may mắn còn sống sót căn cứ vào tiên đoán, sử dụng Thái Sơ Nguyên Thạch mở ra thế giới Bỉ Ngạn, dung nhập Nguyên Thạch vào thế giới Bỉ Ngạn, sáng tạo ra thế giới này. Tiên đoán thứ ba của các tổ tiên chính là Thánh Anh!
Hắn nhìn Tần Mục, khó nén được vẻ kích động hưng phấn, nói:
- Tiên đoán thứ ba nói, một ngày nào đó trong tương lai, sẽ có Thánh Anh do Thái Sơ Nguyên Thạch sinh ra xuất hiện, dẫn dắt các tộc nhân trở về tổ đình! Lần đầu tiên khi ta nhìn thấy ngươi, ta lại nghi ngờ ngươi có thể là Thánh Anh trong tiên đoán kia, hiện tại các trưởng lão cũng cho rằng ngươi là Thánh Anh, như vậy ngươi lại thật sự có thể là Nguyên Thạch Thánh Anh, là Nguyên Thạch phái tới cứu vớt chúng ta!
Tần Mục trợn tròn hai mắt, há hốc mồm, nói không ra lời.
- Ta thật sự không phải là...
Trong lòng hắn yên lặng nói.
- Thúc Quân Thần Vương, ta không phải là Thánh Anh đi?
Hắn vội vàng hỏi thăm Thúc Quân.
Thúc Quân rên lên một tiếng, rất khó chịu:
- Ngươi dĩ nhiên không phải! Nếu như phải, vậy lão tử là Thánh Anh mới đúng! Khối Nguyên Thạch này là lão tử, thân thể của lão tử bị hủy, tu vi bị phế bỏ, từ trong Nguyên Thạch sinh ra, lão tử mới là Thánh Anh cứu giúp chúa sáng thế! Ngươi là gian tế của Nhân tộc!
- Ha hả.
Tần Mục cười ngây ngô nói.
Tu Trọng nói:
- Tuy nhiên, ngươi có phải là Thánh Anh hay không lại còn cần ở các tiên linh xác nhận. Trước khi người trẻ tuổi mang đến ba tiên đoán kia chết đã tạo ra Tiên Linh Giới, để cho thần thức của những chúa sáng thế chúng ta chết đi đều có thể nơi ở lại, vĩnh viễn không bị thế sự quấy rầy. Ta dẫn ngươi quay về tộc địa, lại chuẩn bị thông báo với các tộc, chuẩn bị tiến vào Tiên Linh Giới. Trước khi tiến vào Tiên Linh Giới, ngươi vẫn cần đi qua mấy thử thách, thử thách rất đơn giản...
Sắc mặt Tần Mục tối sầm, thầm nghĩ:
- Đi Tiên Linh Giới? Như vậy chẳng phải ta sẽ bị vạch trần sao? Phụ mẫu không tới đón ta sao? Thế nào đến giờ còn chưa có xuất hiện? Nhanh tới đây, cướp ta đi!
- Lão tử mới là Thánh Anh!
Thúc Quân vẫn có chút không cam lòng, nổi giận đùng đùng:
- Người này là hàng giả, lão tử là Thánh Anh hàng thật giá thật!
- Im lặng!
Tần Mục quát mắng, trong lòng lo sợ bất an:
- Ngươi lại không có Thái Sơ Nguyên Thạch, Thái Sơ Nguyên Thạch là sinh trưởng ở trong mi tâm của ta.
Thúc Quân giận dữ:
- Ngươi cướp của ta! Ngươi và sư huynh ngươi cướp của ta! Khối Nguyên Thạch này vốn thuộc về ta, lại bị sư huynh lòng dạ hiểm độc của ngươi cướp đi, lại bị ngươi khảm ở mi tâm! Lão tử là Thánh Anh...
Lúc này Tần Mục phát động Đại La Vô Thượng Thần Thức, phong tỏa không gian Nguyên Thạch bên trong, để tránh thần thức của hắn lao tới, kinh động Tu Trọng.
- Phụ mẫu hẳn phải tới chứ?
Trong lòng hắn yên lặng nói.
Tu Trọng phát động bảo liễn, tiếp tục đi tới, nói:
- Về phần hài nhi đầu to của nhà Tần Nghiệp lại một chuyện khác, hơn một năm trước đây, nhà Tần Nghiệp đột nhiên xuất hiện thêm một hài nhi đầu to có thể phách không nhỏ hơn so với chúa sáng thế chúng ta, hơn nữa còn có rất nhiều thủ đoạn, giết rất nhiều chúa sáng thế của chúng ta, hắn thực sự lợi hại. Tần Nghiệp tên khốn kia còn khoe khoang, nói là cháu đời thứ một trăm lẻ bảy của nhà hắn rất lợi hại, sau khi lớn lên có thể ăn sạch chúng ta.
Hắn cười lạnh một tiếng:
- Nhưng Thánh Anh xuất hiện, ngày lành của hài nhi đầu to kia lại chấm dứt!
Tần Mục cười gượng.
Bên kia, một chiếc lâu thuyền lao ra khỏi không trung, đi tới trước ba gian phòng.
- Mục nhi!
Trân vương phi đi ra khỏi lâu thuyền, vui vẻ nói:
- Mục nhi, con ở đâu vậy? Mau đi ra, chúng ta về nhà!
Tần Hán Trân bay ra khỏi thuyền, trên thân vẫn có chút vết tích bị Mộc Hoá, dò xét xung quanh, cau mày nói:
- Hắn không ở nơi này, chẳng lẽ lại đi ra ngoài dạo sao? Khi ta bị U Thiên Tôn bắt giữ, nghe hắn nói Mục nhi là một người hiếu động, từ trước đến nay không ở chỗ nào được nửa ngày, nhất định sẽ gặp phải một đống chuyện lớn... Không tốt!
Hắn nhìn về phía dưới chân núi, sắc mặt biến đổi kịch liệt:
- Ở đây có dấu chân của chúa sáng thế lưu lại!
Trân vương phi run giọng nói:
- Ý của chàng là nói Mục nhi bị chúa sáng thế hạ độc thủ sao? Hắn không phải sẽ...
- Không thể nào!
Tần Hán Trân vội vàng an ủi:
- Nếu như chúa sáng thế biết hắn là hậu nhân của Khai Hoàng, nhất định sẽ bắt giữ hắn nghiêm hình tra tấn, thậm chí bắt tới uy hiếp Khai Hoàng. Hắn sẽ chịu chút khổ sở, nhưng chúng ta nhất định có thể cứu hắn đi ra, bất kể bỏ ra cái giá nào! Chúng ta về trước đi!
Trân vương phi rơi lệ nói:
- Mục nhi là một hài tử số khổ, hắn đã chịu nhiều khổ sở như vậy, đi tới Vô Ưu Hương còn phải bị khổ sao? Ông trời vì sao lại bất công với hắn như vậy...