Năm phù văn này là Thái Thủy đại đạo phù văn hắn tìm hiểu ra từ trên Thái Thủy chi noãn, Ngụy Tùy Phong dùng lực đánh vào Thái Thủy chi noãn, Thái Thủy chi noãn b ắn ra vô tận đạo quang, ngắn ngủi phá vỡ quỷ thuyền, để quỷ thuyền từ trong vật chất không đổi tạm thời giải thoát đi ra, nhưng mà lập tức lại lại lần nữa lâm vào trong vật chất không đổi. Khi đó Tần Mục liền biết, Thái Thủy chi đạo tuyệt đối là khắc tinh của thần thông vật chất không đổi. Hắn từ Thái Thủy chi noãn tìm hiểu ra năm đạo phù văn, đến cùng có chính xác hay không, nhất định phải lợi dụng thần thông của Lăng Thiên Tôn mới có thể nghiệm chứng. Hắn tỉ mỉ liệt kê ra phù văn cần có cho thần thông của Lăng Thiên Tôn, bốn phía khắp nơi đều là nguyên khí của hắn biến thành ký hiệu kỳ dị, sáng tối chập chờn, ẩn chứa lực lượng quỷ thần khó lường.
Tần Mục cẩn thận từng li từng tí, hắn không thể đem những phù văn này tổ hợp thành thần thông vật chất không đổi, nếu không ngay cả mình đều sẽ bị rơi vào, hóa thành vật chất không đổi. Hắn rất cẩn thận đem phù văn thần thông không đổi tổ hợp, hình thành từng cái thần thông đoạn ngắn, cùng năm phù văn kia chạm nhau, thăm dò phản ứng giữa các phù văn.
- Phù văn này là sai.
- Phù văn này cũng là sai lầm!
- Cái này cũng không đúng..
..
Hắn đem năm cái phù văn thăm dò hoàn tất, không khỏi nhíu mày, năm phù văn này là hết thảy trí tuệ
cuối cùng của hắn mới từ trong Thái Thủy chi noãn suy tính ra Thái Thủy phù văn, nhưng mà vậy mà hết thảy đều là sai!
Nội tâm hắn không khỏi nôn nóng, đi tới đi lui, đột nhiên linh quang khẽ động, lấy ra Thái Thủy chi noãn, đem Thái Thủy chi noãn đặt ở giữa phù văn.
- Năm phù văn này là ta suy tính ra từ trong đạo âm. Trong đạo âm tích chứa Thái Thủy chi đạo chắc cũng không hoàn chỉnh, lúc trước đại sư huynh đánh mạnh vào trứng Cổ Thần đứt đoạn ba đầu ngón tay, khi đó, trứng Cổ Thần phản kích, ngoại trừ có đạo âm ra còn có đạo quang hình thành hoa văn!
Ánh mắt Tần Mục chớp động, lại lần nữa thôi động đoạn ngắn thần thông không đổi, hướng trứng Cổ
Thần đánh tới!
Hắn chủ động công kích trứng Cổ Thần, dự định để quả trứng Cổ Thần này lại lần nữa b ắn ra phản kích, từ đó hiện ra lộng lẫy đạo văn đã thấy trên quỷ thuyền, từ trong đạo văn tìm hiểu ra đạo lý thiếu hụt trong năm cái phù văn!
Thôi động thần thông không đổi, vừa mới rơi trên Thái Thủy chi noãn, liền thấy trứng Cổ Thần tìm không thấy bất luận tì vết nào này tỏa sáng ra hào quang, đạo âm b ắn ra, phảng phất như thanh âm ức vạn chúng sinh một đám Cổ Thần đồng thời cầu nguyện, đồng thời niệm tụng truyền đến!
Trong tai Tần Mục một mảnh vù vù, đệ tam thần nhãn ở mi tâm mở ra, gắt gao tiếp cận đạo văn tản ra từ
trong trứng Cổ Thần!
Bên ngoài, Yên nhi cầm cái rổ, bước nhanh hướng đồng ruộng đi đến, Long Kỳ Lân ngay đang cày bừa trong ruộng đất, đã cày trên dưới một trăm mẫu đất, dự định trồng một chút rau quả cùng linh dược. Yên nhi gỡ xuống một đầu khăn mặt, rất tỉ mỉ cho lau mồ hôi trán Long Kỳ Lân, xốc rổ lên, cười nói:
- Phi lang, mau nhìn, ta sẽ nấu cho ngươi
một bàn linh đan nóng.
Long Kỳ Lân hóa thành thiếu niên đầu Kỳ Lân ngồi trên bờ ruộng, ăn linh đan nóng hôi hổi, Yên nhi lại cho hắn ăn uống nước, ôn nhu nói:
- Ăn từ từ, chớ mắc nghẹn..
Bên ngoài, sơn lâm lắc lư, liên miên liên miên cây cối ngã xuống, Thổ Bá tí hon từ trong rừng đi ra, kéo lấy một đầu Sáp Sí Hương Tượng, con Hương Tượng kia chính là Nam Thiên Bán Thần, lúc đang bay trên trời bay, bị hắn đánh rơi xuống, kéo tới nơi này đến ăn. Thổ Bá tí hon đem Hương Tượng kéo tới cạnh ruộng, đang định đi đến trong ruộng, Long Kỳ Lân cuống quít đem hắn đuổi đi ra, nói:
- Vừa mới trồng tốt dược liệu, không cần chà đạp!
Thổ Bá tí hon đem Hương Tượng để ở một bên, trông mong nhìn về phía Yên nhi, nói:
- Bò... Ò..!
Yên nhi đang định giúp hắn đem Hương Tượng nướng chín, đột nhiên quay đầu nhìn về phía vùng phòng ốc Tần Mục quan tưởng ra kia, chỉ thấy phòng ốc kia đột nhiên sáng lên, sau một khắc, quang mang vô cùng kinh khủng đem vùng phòng ốc kia đánh ra chia năm xẻ bảy!
Hô ——
Cuồng bạo cuồng phòng đem phòng ốc kia hóa thành bột mịn, đạo âm vang dội chấn động, quang mang bộc phát, mặt đất rạn nứt, đất rung núi chuyển!
Yên nhi vội vàng triển khai cánh chim, bá một tiếng đem Long Kỳ Lân cùng Thổ Bá tí hon bảo vệ, ngăn cản ba động kh ủng bố kia!
Trong lúc vội vã, nàng chỉ tới kịp nhìn thấy Tần Mục khoa tay múa chân, bị cỗ ba động kinh khủng kia áp bách lấy gào thét bay về phương xa. Yên nhi vội vàng ngẩng đầu, chỉ thấy xa xa một tòa núi cao bộc phát ra một mảnh khói trắng, tiếp đó trong núi cũng rơi ra một mảnh khói trắng, khói trắng đó là ngọn núi phá toái, tảng đá bị đâm đến hóa thành bột mịn gây nên. Nơi xa lại có một ngọn núi toát ra khói trắng, lại hướng chỗ xa hơn nhìn lại, từng tòa đại sơn bị Tần Mục đụng xuyên, chẳng biết lúc nào mới có thể dừng lại.
Yên nhi thu nạp hai cánh, Long Kỳ Lân sắc mặt kịch biến, dậm chân nói:
- Dược điền của chúng ta bị hủy rồi!
Yên nhi lo sợ bất an nói:
- Phi lang, ngươi nên lo lắng một chút cho công tử đi!
Long Kỳ Lân vội vàng hướng vùng phòng ốc kia nhìn lại, chỉ thấy nơi đó hóa thành một cái hố to, Thái Thủy trứng tròn lẳng lặng ở đáy hố đất, mặt ngoài đạo văn chậm rãi biến mất.
- Ngươi lưu tại nơi này trông coi quả trứng, ta đi tìm công tử!
Yên nhi vỗ cánh bay đi.
Long Kỳ Lân lên tiếng, gọi Thổ Bá tí hon cùng một chỗ trông coi trứng Cổ Thần, Thổ Bá tí hon nằm sấp trên trứng Cổ Thần nghe ngóng, quay đầu thử dò xét nói:
- Bò... Ò..?
Long Kỳ Lân sờ lên cái đầu nhỏ của hắn:
- Cái này không thể ăn, nướng không chín.
- Dọa..
Thổ Bá tí hon rất là thương tâm.