Mục Thần Ký

Tần thị không phải người lương thiện


trước sau

Hư Thiên Tôn hừ lạnh một tiếng, ánh sáng trong hai mắt phóng ra, bắn vào U Đô, dự định gi3t chết đứa trẻ

mũm mĩm này.

Nhưng tốc độ của đứa trẻ mũm mĩm đó thật đáng kinh ngạc, tránh phải né trái, né tránh thần thông Ma Nhãn của nàng, mă ́t thấy không tránh được, đột nhiên xoay người đứng lên, vậy mà lại rút ra một thanh thần kiếm, ầm ầm ầm, ánh kiếm b ắn ra bốn phía, chém đứt hai luồng ánh mắt!

Hư Thiên Tôn lắp bă ́p kinh hãi:

- Kiếm đạo của Mục Thiên Tôn và Tần Thiên Tôn! Vậy mà hắn lại hiểu rõ!

Thứ Tần Phượng Thanh thi triển chính là kiếm pháp của Tâ ̀n Mục và Khai Hoàng, hơn nữa lại còn thi triển không tệ, đánh nàng một cái bất ngờ, phá giải thần thông Ma Nhãn của nàng!

Ấn tượng của thế nhân với Thần Tử U Đô là vừa ngốc nghếch vừa đáng yêu, không ngờ rằng vậy mà kiếm pháp cũng không tệ.

Nàng đang muốn ra tay một lần nữa, lại thấy Tần Phượng Thanh đang men theo Thái Hư U Đô chạy đê ́n trên cầu Hư Không, chui vào trong ba căn phòng, biê ́n mâ ́t không thâ ́y đâu nữa.

Hư Thiên Tôn chần chừ một chút, không hề đuổi theo truy sát.

Đối với ba căn phòng của cầu Hư Không và cầu Đầu, đến hôm nay nàng nghĩ lại vâ ̃n còn sợ hãi.

Đó là ngôi nhà cổ quái do Nguyệt Thiên Tôn và Tạo Vật Chủ tộc thiết kế ra, nó ẩn chứa đạo không gian của Nguyệt Thiên Tôn và ý thức luân hồi thượng thừa của Tạo Vật Chủ tộc. Nàng và Hỏa Thiên Tôn từng bị vây nhốt trong phòng, hiểm tử hoàn sinh.

Tứ đại Thiên Sư và ba vị Đại Đế của Thiên Đình đều không nhìn thấy cảnh này trong Thái Hư U Đô, nhưng Âm Thiên Tử lại nhìn thấy, không khỏi vừa hâm mộ vừa ghen tị:

- Thế mà thực lực bây của đứa trẻ Thần Tử U Đô đã phát triển tới mức này rồi. Nếu thân thể như vậy có thể thuộc quyền sở hữu của ta, ngày thành Thổ Bá mới sẽ không còn xa nữa.

Hắn thầm nói trong lòng:

- Đến lúc đó, ta chính là Âm Thiên Tôn, không còn là một viên đại tướng dưới trướng Hạo Thiên Tôn nữa.

Trong lòng hắn nóng hừng hực, Tần Phượng Thanh có thể phát triển như vậy là dựa vào việc thôn phệ

không có điểm dừng.

Đại quân của Thiên Đình đã chết không biết bao nhiêu Thần Ma vì tiến vào Thái Hư. Sau khi những Thần Ma này chết, chỉ sợ nguyên thần đều bị tiểu tử này nuốt chửng.

Nguyên thần của trăm vạn Thần Ma đủ cho hắn có thể trở thành cao thủ ngang hàng với Âm Thiên Tử, thậm chí là mạnh hơn trong thời gian ngắn.

Thân thể như vậy, ai không muốn chứ?

- Từ trước đến nay Hỏa Thiên Tôn ghét ác như thù, giả sử ở ngày trước, nếu gặp phải thằng nhãi tiểu ma như kiểu này, chắc chắn sẽ đi qua giết hắn trước.

Hư Thiên Tôn liếc Hỏa Thiên Tôn bên cạnh, thản nhiên nói:

- Vì sao hôm nay lại trầm ổn, bất động thanh sắc như vậy?

Hỏa Thiên Tôn hừ lạnh một tiếng, lạnh nhạt nói:

- Một vãn bối mà thôi, nếu ngươi đã động thủ, ta há có thể xuất thủ tiếp? Truyền ra ngoài, người khác còn phải nói hai đại Thiên Tôn đồng thời đối phó một nhóc con ấy chứ.

Hư Thiên Tôn giơ tay lên, cao giọng nói:

- Đại quân xuất phát…

Đúng vào lúc nào, phía sau của đại quân Thiên Đình hoàn toàn đại loạn, có người kêu lên:

- Địch tập…

- Dư nghiệt Khai Hoàng và Tạo Vật Chủ đánh lén!

Đằng sau vang lên tiếng chém giết, Hư Thiên Tôn nhíu mày, lập tức điều động Thiên Sư Thương Bình Ẩn đi trước. Đột nhiên, giọng
Tần Phượng Thanh truyền tới, cười hì hì nói:

- Đại điệt nữ nhi của Thổ Bá gia, Phượng Thanh thúc thúc quên nói cho ngươi biết, quân đội Tạo Vật Chủ

và Vô Ưu Hương của Thái Hư U Đô ta đều có thể đi vào, có thể đánh lén các ngươi từ chỗ ta. Các ngươi ở

bên ngoài không thấy được, cho nên…

Hư Thiên Tôn nhìn qua phía Thái Hư U Đô, chỉ thấy Tần Phượng Thanh đang thò đầu ra nhìn từ gian phòng bên trái trong ba gian phòng, lấm la lấm lét, dáng vẻ bất cứ lúc nào cũng có thể chạy trốn.

- Cho nên các ngươi vẫn phải đánh Thái Hư U Đô trước. Hì hì, tuy ta nói cho các ngươi biết ta để lại rất nhiều bẫy rập trong Thái Hư U Đô, nhưng các ngươi vẫn không thể không đi vào.

Đứa bé mũm mĩm kia trốn đằng sau cửa hưng phấn run rẩy, tiếng cười trầm thấp truyền vào tai Hư Thiên Tôn:

- Ta thật thông minh, ta còn thông minh hơn đệ đệ xấu xa nữa, lần này có thể ăn thật nhiều…

Hư Thiên Tôn bỗng siết chặt nắm đấm, liếc Hỏa Thiên Tôn một cái, lại thấy dường như Hỏa Thiên Tôn không phát hiện, không khỏi hừ lạnh một tiếng, quát lên:

- Âm Thiên Tử nghe lệnh!

Âm Thiên Tử tê cả da đầu, không tình nguyện bước ra.

- Ta lệnh ngươi lãnh đạo Bắc Thiên Ma Thần, đánh chiếm Thái Hư U Đô! Nếu như không thành, mang đầu tới gặp!

Trong lòng Âm Thiên Tử có vạn điều không tình nguyện, nhưng cũng chỉ có thể cúi đầu nhận lệnh, thầm nghĩ:

- Cũng may tiểu tử Thần Tử U Đô thoạt nhìn rất mạnh, thế nhưng lại rất vụng về, bắt hắn cũng không phải điều không thể được… Thượng thiên phù hộ, tách tên giảo hoạt Mục Thiên Tôn ra khỏi người hắn!

Bằng không hai huynh đệ này mà hợp thể thì chết là cái chắc!

Hắn lập tức chỉnh đốn Thần Ma Hắc Thiên Bắc Đế Cung, xông vào Thái Hư U Đô.

Không ngờ đại quân đồ sộ Bắc Thiên Hắc Đế Cung mới vừa tiến vào Thái Hư U Đô đã kích động tới thần thông Tần Phượng Thanh giấu dưới lòng đất, thân thể của mấy trăm Thần Ma đột nhiên dấy lên lửa ma, bị

đốt thành tro bụi trong tiếng kêu thảm.

- Hì hì…

Tần Phượng Thanh ló đầu ra ở sau một ngọn núi lớn phía xa.

Âm Thiên Tử giận dữ, phá thần thông của Tần Phượng Thanh, cả giận nói:

- Bày thế trận, không tự loạn trận cước! Đợi ta đi xem trước xem hắn bố trí bao nhiêu bẫy rập!

Hắn bay lên, nhìn vào trong Thái Hư U Đô, không khỏi đầu váng mắt hoa, tức đến toàn thân run rẩy.

Chỉ thấy khắp nơi trong Thái Hư U Đô đều là bẫy rập, cực kì lộn xộn, bố trí nơi nào cũng có!

- Ngươi đang đánh trận hay là chó vàng đi tiểu để đánh dấu địa bàn thế?

Âm Thiên Tử tức quá hóa cười:

- Ai lại sắp đặt bẫy rập như thế? Chẳng phải ngay cả người mình chỉ hơi không chú ý là cũng dẫm trúng bẫy rập của ngươi luôn ư?

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện