Mục Thần Ký

Không đưa ngươi đi chơi (2)


trước sau

Tần Mục cười nói:

- Hiền chất à, Cổ Thần trong mạch khoáng này đã xuất thế rồi, cũng đã tranh thủ lấy hết linh lực trong mạch khoáng rồi. Ta vào đây cũng chỉ là vô tình đụng phải khoáng thể rồi khiến cho mạch khoáng sụp đổ

thôi, cũng không lấy được bảo vật nào cả. Ta nghi ngờ là…

Hắn nhìn xung quanh, thản nhiên nói:

- Cái kẻ tồn tại có thể so sánh với Thiên Đế Cổ Thần này đang lẩn trốn trong Tổ Đình lúc này ấy chứ. Nói không chừng bây giờ hắn đang nhìn chúng ta đó!

Cơ mặt Tổ Thần Vương giật giật, nhìn xung quanh, sau đó mỉm cười:

- Nói mà không có bằng chứng nào, ngươi đã đến mạch khoáng rồi, cũng chỉ có ngươi mới biết có Cổ

Thần Noãn hay không, có bảo vật hay không. Tên họ Tần kia, ta chướng mắt ngươi rồi đấy, giao bảo vật của ngươi lại cho ta, ta sẽ để cho ngươi một con đường sống.

Hắn ngạo nghễ nói:

- Người khác không dám giết ngươi, nhưng ta dám! Ta không giống bọn họ, lo được lo mất, ta đây ngay cả

phụ thân còn dám giết!

Tần Mục cười như không cười nói:

- Ngươi không dám. Hiền chất, ngươi tiến vào được cũng là do ta dẫn ngươi đi vào, ngươi muốn đi ra thì cũng cần phải có ta đưa ngươi ra ngoài, ta không chết được.

Tổ Thần Vương đằng đằng sát khí.

Tần Mục thản nhiên nói:

- Hiền chất à, ta dẫn ngươi đi chơi thì ngươi mới có thể đến đây chơi, ta không dẫn ngươi đi chơi thì ngươi cũng chỉ có thể đứng xem.

Tổ Thần Vương tức giận, lạnh lùng nói:

- Ta có thể cầm tù ngươi, có thể tra tấn người, làm nhục ngươi, chặt đứt tay chân ngươi. Ta còn có thể tra tấn nguyên thần của ngươi, khiến cho ngươi sống cũng không được mà chết cũng không xong.

Tần Mục cười khẽ một tiếng, thản nhiên nói nói:

- Ngươi thật sự không dám đâu. Ta có đạo hữu mà. Ngoại trừ ngươi ra, những Thiên Tôn tiến vào nơi này đều là đạo hữu của ta cả. Động tĩnh ở chỗ này lớn như thế, làm sao có thể không làm kinh động bọn họ

chứ? Nếu như hiện tại ngươi đang muốn tìm đường chết thì cứ việc ra tay đi.

Tổ Thần Vương cười ha ha, cúi đầu nói:

- Ta sai rồi. Mục thúc phụ, tiểu chất của ngươi xin lỗi ngươi! Cáo từ, cáo từ.

Tần Mục khách khí nói:

- Hiền chất không cần phải tự trách bản thân, miễn lễ, miễn lễ.

Tổ Thần Vương mỉm cười, quay người bước đi, đột nhiên dừng lại, cười nói:

- Thúc phụ, bảo vật ngươi vừa mới dùng có thể chống đỡ được bản thể của Hỗn Độn Sơn, đúng là rất thần kỳ. Nếu suy đoán của ta không sai, chắc hẳn nó là thiên hạ đệ nhất chí bảo đã biến mất suốt sáu trăm nghìn năm nay, Lưu Ly Thanh Thiên Tràng có phải không?

Nụ cười trên khuôn mặt Tần Mục cứng đờ.

Tổ Thần Vương cười ha ha, thân hình hóa thành một luồng ánh sáng, xé toạc không gian mà lướt đi.

Tần Mạt nhìn hắn đi xa rồi lẩm bẩm:

- Thiên Công, ngươi đã sinh ra một đứa con trai tốt đấy…

- Chuyện thiên hạ đệ nhất chí bảo Lưu Ly Thanh Thiên Tràng đã rơi vào tay ta, từ trước đến nay không có bất cứ ai biết được, hiện nay người biết được chuyện này, cũng chỉ có tám vị Thiên Tôn.

Tần Mục nhìn xung quanh, trên mặt mang theo nụ cười, động tĩnh gây ra ở đây quá lớn, sự sụp đổ của một mạch khoáng Thái Cổ chắc chắn sẽ khơi dậy sự chú ý của những vị Thiên Tôn kia, cho dù đám người Hiểu, Cung, Hạo, Lang Hiên không đến đây thì bọn họ cũng có thể “nhìn thấy” nơi này bằng thần thức. Dù cho có lẽ không nhìn thấy cảnh Tần Mục bước ra khỏi trấn áp của Hỗn Độn Sơn, nhưng nhất định sẽ

nghe được tiếng của Tổ Thần Vương.

Theo cách nhìn của Tần Mục thì Lưu Ly Thanh Thiên Tràng không thể xem là thiên hạ đệ nhất chí bảo, bởi vì bảo vật này được tinh chế rất thô sơ, mà Cổ Thần Noãn kia mới thực
sự có tác dụng.

Tuy nhiên, từ góc độ sức mạnh và sự biến hóa của Lưu Ly Thanh Thiên Tràng, thì quả thật nó vô cùng mạnh mẽ và đáng sợ, món bảo vật này dùng để bài binh bố trận, dùng để tiêu diệt những kẻ thù hùng mạnh, hầu như không cần sử dụng đến tu vi của mình, chỉ cần nói tiếng “tế” cho Thanh Thiên Tràng là đủ

rồi.

Món bảo vật này không thể không khiến cho người khác động lòng!

Cho dù là Cung Vân Thần Vương có quan hệ tốt với Tần Mục thì nàng cũng không phải là ngoại lệ.

Mối quan hệ giữa Tần Mục và Cung Vân, lợi dụng lẫn nhau vẫn chiếm phần nhiều hơn, chưa cần nói đến giao tình này nọ, e rằng là trong Tổ Đình chỉ có Hồng Thiên Tôn và Hiểu Thiên Tôn sẽ không nổi lòng tham với Lưu Ly Thanh Thiên Tràng.

Hồng Thiên Tôn sẽ không đi nói với hắn, mặc dù Hiểu Thiên Tôn sẽ không nổi lòng tham với Lưu Ly Thanh Thiên Tràng, nhưng nhìn từ hành động phong ấn trấn áp Thái Thủy Chi Noãn của hắn thì có thể

thấy được hắn là một nhân vật rất coi trọng quyền lực. Hắn nhất định không cho phép một vị Thiên Đế

Cổ Thần khác được sinh ra!

Mặt khác Cổ Thần Noãn cũng giống như hắn. Hắn được sinh ra trong mạch khoáng Thái Cổ. Hắn là Thái Sơ, bởi vì xuất thế không thuận lợi, đã bị Thái Đế âm thầm mưu hại, hấp thụ mất phần sức mạnh Tế Tự

của Tạo Vật Chủ, vì vậy nên không lớn lên được, hoàn toàn chưa hấp thụ hết “chất lỏng” trong vỏ trứng, cũng chưa hấp thụ hoàn toàn Thần Thạch Thái Sơ và Nguyên Thạch Thái Sơ.

Hắn có một khuyết điểm rất lớn, thực lực của hắn không phải là ở trạng thái đỉnh phong thực sự.

Mà những Cổ Thần Noãn khác lại có thể phát triển thành một cơ thể hoàn chỉnh, thậm chí thực lực có thể mạnh hơn hắn.

Đối với một kẻ điên cuồng quyền lực như hắn mà nói thì điều này là hoàn toàn không thể chấp nhận được.

- Con trai tốt của Thiên Cung đã gây ra rắc rối lớn cho ta rồi.

Tần Mục lấy Lưu Ly Thanh Thiên Tràng ra, dứt khoát không tiếp tục giấu giếm rằng món bảo vật này đã rơi vào tay mình, đưa Long Kỳ Lân và Yên Nhin ra khỏi Hỗn Độn Hải này.

- Nếu đã như vậy rồi thì cũng không cần phải giấu diếm nữa!

Tần Mục tự lẩm bẩm:

- Ai đến lấy bảo vật này thì ta sẽ đưa cho kẻ đó! Trái lại ta muốn xem xem vị Thiên Tôn nào có uy lực lớn như vậy, có thể chịu được sự bao vây của các vị Thiên Tôn!

Bên ngoài Hỗn Độn Hải, con Hư Không Thú mà Tần Mục thuần hóa đã đợi sẵn ở đó, con cự thú này không chết trong dao động gây ra bởi sự sụp đổ của Hỗn Độn Sơn.

Tần Mục nhún người nhảy lên, mang theo Yên Nhi cùng với Long Kỳ Lân nhảy lên đầu Hư Không Thú, chống lên Thanh Thiên Tràng nhìn xung quanh, mỉm cười nói:

- Dù sao thì ta cũng không thể chết, nếu ta chết rồi thì ai cũng đừng có hòng mà rời khỏi đây, trừ khi các ngươi liên thủ phá bỏ phong ấn của Tổ Đình!

Trên bầu trời, từng luồng thần thức nhanh chóng thu lại.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện