Mục Thần Ký

Chương 404: Vô địch


trước sau

- Ông thông gia tới giết cô gia!

Tư Vân Hương hưng phấn khuôn mặt nhỏ đỏ bừng:

- Hoàng đế muốn chém đầu, giáo chủ bất đắc dĩ phản kháng, tập hợp lực lượng Thiên Thánh giáo chúng ta tiêu diệt hoàng đế, tự mình làm hoàng đế. Nhưng mà Tú công chúa gả cho giáo chủ trở thành giai nhân hậu cung, mặc dù tâm niệm tình lang nhưng đồng thời lại muốn báo thù cho phụ thân, đấu tranh gút mắc, còn phải đề phòng đấu đá trong hậu cung. Lại có Hương thánh nữ, cũng chính là ta, ý đồ giết giáo chủ tự mình làm hoàng đế. Tú công chúa vừa muốn đối kháng âm mưu quỷ kế của ta trong hậu cung, bảo hộ giáo chủ, lại muốn giết chết giáo chủ. Thật sự là câu truyện ngược luyến!

Linh Dục Tú trợn mắt nhìn nàng:

- Hương nha đầu, ngươi nghĩ quá nhiều, phụ thân ta tới đây là vì chuyện Vũ Chiếu Thanh Vũ tộc trưởng. Dàn xếp nhiều Thiên Vũ tộc như vậy, cần hắn tự thân xuất mã. Hơn nữa Vũ tộc trưởng là chủ nhân Thiên Vũ thế giới, cho dù thế nào cũng cần hắn tự mình chiêu đãi nên hắn không phải tới giết chăn trâu.

Tiếng sáo của Tần Mục uyển chuyển, từng con Giao Long chạy tới, cũng xuất hiện trước mặt bọn họ.

Hầu như cùng một thời gian, từng tiếng long ngâm truyền đến, long khí tung hoành ngang dọc trên bầu trời, Duyên Phong Đế từ trên trời giáng xuống.

Mục đích hoàng đế tới nơi này cũng không hoàn toàn như Linh Dục Tú nói, hắn tới không chỉ vì Vũ Chiếu Thanh và Thiên Vũ tộc, đồng thời cũng vì Dục Tú. Người mù bắt Linh Dục Tú đi, đồng thời dẫn hắn đến Đại Lôi Âm tự, làm hại hắn đàm luận phật pháp với Như Lai vài ngày mới có thể thoát thân.

Trước đây không lâu Tần Mục sai người mang tấu chương đến, hắn nhận được tấu chương liền chạy tới nơi này. Các thị vệ cung đình như Vũ Lâm quân cũng bị hắn ném sau lưng, chính là vì khởi binh hỏi tội.

Gia hỏa này quá to gan lớn mật, dám trợn mắt cướp con gái hắn đi. Tuy nói hắn không trắng trợn cướp đoạt, chỉ cần nói một tiếng thì Linh Dục Tú sẽ đi cùng hắn, nhưng trắng trợn cướp đoạt thì không được.

Huống chi đêm hôm đó lão già mù kia còn đút con gà cho hắn, nói là muốn mời ông thông gia ăn gà uống rượu mừng. Hắn có cảm giác không ổn, luôn cảm thấy cải trắng nhà mình bị heo đẩy, nội tâm rất tổn thương.

Nhưng Duyên Phong Đế đáp xuống trang viên, hắn phát hiện không ổn.

Không khí trong trang viên không thích hợp, lão già mù bắt con gái của mình đang đứng đó. Dáng người thấp bé nhưng khí thế cực kỳ vĩ đại, long cốt màu đen đang xoay quanh người khác, sát khí uy nghiêm đáng sợ.

Trong từng thần điện, từng nữ trung hào kiệt đằng đằng sát khí đứng ở nơi đó, khóe mắt Duyên Phong Đế nhảy loạn. Trong những nữ tử này có mẫu thân của hắn, Thái hậu nương nương!

- Thái hậu rời cung nửa năm, ta lệnh người tìm hiểu, là nàng nhận được tin tức Ngọc Diện Độc Vương, theo đuổi Ngọc Diện Độc Vương.

Gương mặt Duyên Phong Đế tái xanh, thầm nghĩ:

- Trẫm làm sao có thể nhìn sự việc làm hoàng gia hổ thẹn xảy ra? Ngay sau đó sai người ngầm thả tin tức Ngọc Diện Độc Vương ra ngoài, dẫn xuất những nhân tình của Ngọc Diện Độc Vương chạy đi tìm Ngọc Diện Độc Vương, ý định mượn tay các nàng bức Thái hậu trở về. Không nghĩ tới Thái hậu lại hòa hảo với các đối thủ cũ, ý định ở cùng các nàng tại đây sao?

Hắn khóc không ra nước mắt, có lẽ tác phong nữ tử Linh gia lớn mật, không muốn làm tiểu gia bích ngọc, các nàng có can đảm theo đuổi hạnh phúc của mình. Chẳng qua chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, hoàng đế vẫn cần mặt mũi.

Duyên Phong Đế nhìn sang Tư bà bà, đầu óc trống rỗng, cảm thấy miệng khô lưỡi đắng, bỗng nhiên ba ngàn giai nhân hậu cung mất màu sắc.

Tần Mục cứu hắn thoát khỏi tay lão Đạo chủ cùng lão Như Lai, cũng an bài hắn tại nơi này. Duyên Phong Đế có ấn tượng với nơi này, nhưng lại chưa từng gặp qua chân dung, đều là Tư bà bà dùng một thân trúc đưa đồ ăn cho hắn.

Hiện tại Duyên Phong Đế có thể nhìn thấy dáng vẻ Tư bà bà, hắn lập tức kinh như thiên nhân, thất hồn lạc phách.

Tần Mục cao giọng nói:

- Bệ hạ, còn cần giang sơn không? Vị kia là Lệ giáo chủ.

Duyên Phong Đế áp chế khiếp sợ trong lòng, vội vàng thu hồi ánh mắt, không dám nhìn nữa. Tư bà bà cười khanh khách nói:

- Tiểu tử thúi, phá hư chuyện tốt của ta, nếu không giang sơn này sẽ là của Thiên Thánh giáo chúng ta! Hoàng đế, vết thương của ngươi khỏi chưa? Tu vi trở lại đỉnh phong không? Nếu chưa khỏi, chỉ sợ ngươi sẽ xong đời.

Ánh mắt Duyên Phong Đế lưu chuyển, hắn nhìn lên người Vũ Chiếu Thanh. Nhìn thấy nữ tử này khác biệt với nhân loại, giống như người trong dị vực, thầm nghĩ:

- Nàng chính là Thiên Vũ tộc trưởng trong tấu chương của Tần ái khanh sao? Tu vi cũng cực mạnh. Bọn họ đang phòng bị người nào?

Hắn vừa nghĩ tới việc này, lại thấy người què ngồi xe lăn ra ngoài, người điếc trong điện múa bút như bay. Ánh mắt hắn không tự chủ chuyển hướng nhìn thiếu niên đi xuống núi.

Tâm thần Duyên Phong Đế chấn động, nhìn thiếu niên cõng rương. Thiếu niên có tuổi tác không lớn nhưng mang cho hắn cảm giác cực kỳ cường đại, thậm chí còn mạnh hơn cả thần linh Thượng Thương.

- Nên mang Xạ Nhật Thần pháo tới!

Duyên Phong Đế cắn răng, thần tàng của hắn tổn thương quá nặng, tu vi đến nay còn chưa hoàn toàn khôi phục. Chẳng qua Tần Mục triệu tập cao thủ thuật toán trong thiên hạ, thành lập mô hình Thần Kiều không gian thuật số, từ đó hắn phỏng đoán ra rất nhiều biện pháp chữa trị thần tàng. Bây giờ tu vi đã khôi phục chín thành, cũng xem như cao thủ đỉnh phong trong thiên hạ.

Nhưng đối diện thiếu niên kia, hắn lại có cảm giác như rồng bị rút gân lột da, cực kỳ nguy hiểm, còn nguy hiểm hơn cả lão Đạo chủ và lão Như Lai!

- Tu vi hoàng đế cũng không tồi.

Tinh Ngạn nhìn hắn, làm lễ ra mắt nói:

- Sơn dã tán nhân Tinh Ngạn, bái kiến bệ hạ. Pháp lực của bệ hạ đã đạt đến cấp độ gần thần, thần tàng của ngươi trải qua hủy diệt một lần, sau đó tái tạo. Thần tàng mạnh hơn những người khác, đáng giá sưu tầm!

Ánh mắt của hắn là thần nhãn của người mù, trong hai mắt giống như có một loại ma lực kỳ lạ, có thể xem thấu tất cả mọi người. Hắn nhìn một cái cũng nhận ra Duyên Phong Đế phá rồi lại lập, thần tàng vững chắc thiên hạ vô song, cũng động tâm tư sưu tầm.

Duyên Phong Đế cảm thấy bản thân như biến thành con mồi, bị thợ săn để mắt tới, trong lòng căng thẳng.

Tinh Ngạn nhìn sang người mù, hắn lộ ra vẻ kinh sợ, khen:

- Tâm thần đạo hữu kiên định như thế, mặc dù bị ta móc đi hai mắt lại mở ra lối riêng, đi con đường khác lên thần nhãn đỉnh phong, đây là Tâm Thần nhãn sao? Dùng nguyên thần để thay thế thần nhãn, Tâm Thần nhãn thiên hạ vô song, ta rất thích nguyên thần của ngươi.

Người mù hừ một tiếng.

Tinh Ngạn nhìn về phía Vũ Chiếu Thanh, ánh mắt sáng lên, khen:

- Da của ngươi không tệ, ta phải dọn ra một cái giá trong rương của ta, dùng để đặt da của ngươi vào.

Ánh mắt hắn nhìn sang người què trên xe lăn, lập tức dời khỏi thân người què người què giận dữ, cắn răng nói:

- Lão bất tử, trả lại chân ta!

Tinh Ngạn không có phản ứng đến hắn, ánh mắt nhìn vào người điếc đang múa bút vẽ trong thần điện, khen:

- Trong đầu có đại thiên giang sơn thần tiên quỷ quái, khe rãnh ngàn vạn, như vậy mới có thể vẽ ra đại thiên thế giới trong ngòi bút của ngươi. Ta thích đầu óc của ngươi.

Người điếc ngừng bút, nhìn sang hắn.

Ánh mắt Tinh Ngạn nhìn vào đám nữ tử trong điện, lại
không đặt các nàng vào lòng. Mặc dù nữ tử theo đuổi dược sư rất mạnh, là cao thủ nổi danh trên giang hồ, cũng có chút kỳ nữ cấp giáo chủ nhưng không đáng cho hắn chú ý.

Cuối cùng, ánh mắt hắn nhìn lên người Tư bà bà, hắn lộ ra vẻ kinh ngạc nhưng không có bị mỹ mạo của Tư bà bà mê hoặc, lẩm bẩm nói:

- Phàm nhân, tại sao lại có mỹ mạo như thế? Cỗ thân thể này, ta cũng muốn...

- Ngươi tới chậm!

Lệ Thiên Hành cười lạnh nói:

- Tinh Ngạn, cỗ thân thể này là của ta!

- Lệ giáo chủ phải không?

Tinh Ngạn mỉm cười, thản nhiên nói:

- Ta đã từng gặp ngươi, khi đó ngươi hùng tài vĩ lược, chí hoài thiên hạ, tại sao lại biến thành dáng vẻ như hiện tại. Đúng rồi, là mỹ mạo giống như thần làm ngươi mất phương hướng. Ngươi dùng nguyên thần của mình trồng vào đạo tâm của thân thể này, muốn thu hút chiếm tổ chim khách, trở thành chủ nhân của thân thể này. Nhưng đây là tác phẩm nghệ thuật bị ta nhìn trúng, ngươi chỉ có thể dời sang ổ khác.

Lệ Thiên Hành tươi cười quyến rũ, cho dù là nữ tử nhìn thấy nụ cười của nàng cũng bị mê đến thần hồn điên đảo. Tinh Ngạn không bị lay động, nhìn chung quanh một vòng, vui vẻ nói:

- Lần này ta tới đây tìm Tần giáo chủ trị liệu, không nghĩ tới lại gặp được nhiều tác phẩm nghệ thuật đáng giá sưu tầm như thế. Thật sự là chuyện may mắn, các vị...

Hắn hành lễ với mọi người, tươi cười vui vẻ, nói:

- Cám ơn các ngươi!

Người què không nhìn nổi nữa, hai tay đẩy xe lăn xông về phía trước, nghiêm túc nói:

- Tuy ta là thần thoái nhưng cũng là thần thủ! Thâu Thiên Hoán Nhật huyền công không chỉ là thối công...

Vù vù!

Xe lăn bay lên, hai tay người què thiên biến vạn hóa làm người ta hoa mắt, Thâu Thiên Hoán Nhật huyền công chia làm Thâu Thiên Thần Thoái cùng Hoán Nhật Thần Thủ. Người què có thể được xưng Thần thâu, công phu đôi tay của hắn cực kỳ đáng sợ, bỏ qua tất cả phong ấn và cấm chế, Thâu Thiên Hoán Nhật!

Bành!

Xe lăn vỡ nát, người què bay ngược trở về, ngã vào trong đại điện và nằm trên mặt đất không dậy nổi nữa.

- Thần thủ, ngươi còn kém một chút.

Tinh Ngạn cười ha ha, xoay người về phía sau, lại nghe tiếng long ngâm vang lên, bàn tay của hắn hơi nắm lấy mũi thương do người mù đâm tới. Đại hắc thương trong tay người mù chính là xương Hắc Long biến thành Long Thác Thần Thương, thương xuất như rồng, long ngâm long khiếu. Bước chân di động, thương như huyễn ảnh, dường như có vô số đầu Hắc Long đang điên cuồng tấn công Tinh Ngạn.

Chỉ thương pháp đơn thuần, trình độ của người mù đã là tồn tại tuyệt đỉnh. Hoạn Long Quân không quan sát đã bị hắn cận thân, cũng giải quyết chiến đấu trong nháy mắt.

Mặc dù hắn không có hai mắt nhưng Tâm Thần nhãn còn mạnh hơn cả thần nhãn, có thể khám phá tất cả sơ hở trong chiêu thức. Long Thác tùy tâm sở dục, thế công vô cùng lăng lệ.

Nhưng hắn lại gặp tồn tại đáng sợ, đôi mắt của Tinh Ngạn là thần nhãn của hắn, chỉ kém hơn Tâm Thần nhãn một cấp nhưng pháp lực của Tinh Ngạn giống như thần đồng. Mỗi khi đón đỡ một đòn của hắn, Long Thác run lên không ngừng. Thân thể người mù thấp bé cũng chấn động run rẩy, lui về phía sau tá lực, hai tay run run.

- Ha!

Người mù gào lớn, Huyền Vũ nguyên thần trút hết tất cả lực lượng. Cùng lúc đó Thái hậu nương nương và các nữ tử nhào tới, toàn bộ sơn trang sáng lên, thần thông dâng trào.

Ầm ầm!

Từng tiếng kinh hô vang lên, Thái hậu nương nương và các nữ nhân hộc máu bay ngược trở về, Tinh Ngạn cười nói:

- Ta không có hứng thú sưu tập các ngươi, không cần thiết đi lên bêu xấu!

- Đánh lão mẫu của trẫm? Trẫm muốn chém đầu ngươi!

Thân thể Duyên Phong Đế chấn động, nguyên khí bộc phát, Thần tàng nổ vang mở ra. Tầng tầng thần tàng sinh ra tiếng rồng ngâm hổ gầm, chỉ vươn tay cũng có cửu long thần hỏa giáng xuống và tấn công Tinh Ngạn.

Tinh Ngạn mỉm cười, đỉnh đầu hắn mở rộng, đầu lâu bay ra. Dường như có một cái kim bát xuất hiện thu thập cửu long thần hỏa, kim bát lại biến thành đầu lâu sau đó dung nhập vào đầu hắn.

Duyên Phong Đế lấy làm kinh hãi, Thiên Long quấn quanh toàn thân, hắn lao tới chém giết cận thân, cùng liên thủ với người mù vây công Tinh Ngạn.

Vào lúc này, bút của người điếc vung vẫy như bay, dùng sức vẽ lên, vừa mới vẽ xong tranh liền lao ra khỏi cung điện. Người điếc cầm bút vung vẫy mưa, đột nhiên thân thể trầm xuống, hắn tiến vào trong một bức tranh. Bút đâm vào trong tranh, vẽ một đường trên người Tinh Ngạn, Tinh Ngạn thân bất do kỷ rơi vào trong tranh.

Bức tranh bay lên không trung, trong tranh có ngàn vạn thần ma xuất hiện và vây công Tinh Ngạn trong tranh. Thân thể Tinh Ngạn di động trong tranh, hắn chém giết thần ma hóa thành bút mực.

Đột nhiên người điếc nhảy ra khỏi tranh, cũng dùng bút xóa đi bức tranh.

Từng tiếng nổ kinh thiên động địa xuất hiện, không gian trong tranh sụp đổ. Ngay sau đó liền nổ tung, uy năng kinh thiên động địa.

Người điếc thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên một bàn tay từ trung tâm vụ nổ đâm tới, điểm vào tim người điếc. Người mù vội vàng ném Long Thác ra, Long Thác hóa thành Hắc Long quấn quanh cánh tay, lực lượng hai người bộc phát. Người điếc hộc máu bay ngược về phía sau, ngã nhào xuống đất.

Người điếc đứng lên, hắn phun ra một ngụm máu tươi, tứ chi mềm nhũn nằm rạp trên mặt đất, nói:

- Pháp lực và thân thể của hắn quá mạnh, ta không thể đả thương được hắn. Hắn cũng bị vây trong tranh của ta, các ngươi mau lên, ta không thể giữ hắn trong bao lâu.

Duyên Phong Đế xông vào trung tâm vụ nổ, bầy long bay múa, hắn đại chiến với Tinh Ngạn. Đồng thời người mù cầm Long Thác hắc thương đâm vào trung tâm vụ nổ với tốc độ nhanh như thiểm điện, lại không thương tổn Duyên Phong Đế, mỗi thương của hắn đều đâm vào Tinh Ngạn.

- Đến phiên ta!

Lệ Thiên Hành thét dài, hắn lao tới.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện