Thời điểm đó đồ tể chính là một cuồng nhân, bá đạo, vô địch, tịch mịch. Hơn nữa còn đầy bụng kinh luân, không thô bỉ giống bây giờ. Hắn không chỉ có đao pháp tốt, học vấn cũng tốt, hắn viết thơ phóng khoáng không bị cản trở, bản thân cũng trở thành đại tài tử nổi tiếng đương thời.
Đao pháp của hắn gọi là Thiên Đao, người cũng gọi là Thiên Đao. Chiêu thức của hắn mỗi một chiêu đều giàu ý thơ, thẳng thắn phát biểu suy nghĩ trong lòng, thoải mái tràn trề.
Nếu như nói tới bài danh văn chương trong Tàn Lão thôn, như vậy xếp số một chính là người điếc, xếp thứ hai chính là hắn. Hắn mặc dù biến thành điên điên khùng khùng, mở mồm nói tục, nhưng lúc ấy hắn là đại văn hào nổi tiếng.
Khi đó hắn khiêu chiến tất cả cao thủ, cho dù Ban Công Thố là Đại Tôn Lâu Lan Hoàng Kim cung cũng phải ngoan ngoãn trốn vào Hoàng Kim cung không dám ló đầu ra.
Hắn thoả thuê mãn nguyện, ngoại trừ có đồ đệ đáng ghét ra, hắn đời này đã viên mãn. Đương nhiên, đồ đệ của hắn cũng rất cao minh, gọi là Bá Sơn, người xưng Bá Đao.
Bốn năm mươi năm, mưa gió mịt mù không gặp lại. Ngắm nhìn mây bay Hoành Thụ Mang Mang Nhất Tuyến Thiên!
Đừng vội khoác lác, hào kiệt kiếp sau là dân nguyện. Nhìn khắp biển trời, cùng nhau đi tới một đường bình yên!
Đồ tể khai sáng ra Hoành Thụ Mang Mang Nhất Tuyến Thiên, chiến kỹ lưu phái bị hắn dẫn lên độ cao chưa từng có. Ngay lúc đó rất nhiều người trong giang hồ học đao, chiến kỹ lưu phái thành chủ lưu, vượt trên pháp thuật thần thông và kiếm thuật thần thông.
Vào lúc đó, rốt cuộc đồ tể nhịn không được xuất đao lên trời. Hắn không phải loại nhân vật như Duyên Khang quốc sư, Duyên Khang quốc sư cầu biến pháp cải cách, hắn cầu mong thống khoái!
- Sau khi ta khai sáng một chiêu này, ta lập tức thí nghiệm đao pháp. Một đao kia cắt bầu trời.
Đồ tể múa đao, thi triển đao pháp chính là Hoành Thụ Mang Mang Nhất Tuyến Thiên. Một chiêu này của hắn thi triển không ra bất cứ uy lực gì, chỉ là chiêu thức thi triển một lần.
Hắn thu đao, sắc mặt cổ quái, lấy lại bình tĩnh, dường như nhớ tới thời kì điên cuồng của bản thân:
- Sau đó ta thấy được cảnh tượng kỳ quái, bầu trời đã nứt ra, thiên ngoại không có ngôi sao. Ta rất cẩn thận, không có lập tức lên trời nhìn, mà là tìm kiếm các đồng bạn cùng chung chí hướng, bọn họ đều tinh thông thuật toán.
Tần Mục hơi chấn động, đồ tể còn rất cẩn thận? Tính khí hắn từ trước tới nay nóng nảy nhất, gặp được chuyện gì cũng vùi đầu làm, cũng xuất đao chém tới.
- Loại tính cách này, chỉ là Đồ gia gia cố ý tạo nên giả tượng. Người tin tưởng hắn là một mãng phu, kẻ đó chắc chắn đã chết.
Tần Mục nói thầm.
- Ngay sau đó ta xuất đao lần thứ hai, chém lên bầu trời. Bằng hữu thuật toán của ta tính toán độ dày và độ cao của bầu trời, chẳng qua lần này xảy ra vấn đề.
Đồ tể không nói thêm gì nữa, sau một lúc lâu, chán nản nói:
- Mấy vị bằng hữu của ta chết rồi. Trong vết nứt ta chém ra xuất hiện một con mắt, con mắt thật to, con mắt cổ quái. Con mắt kia làm ta cảm giác hồn phách rung động, dường như bị con mắt kéo ra khỏi thân thể, chẳng qua nhục thể của ta cực mạnh, tim đập đè ép nguyên thần. Mấy bằng hữu của ta không ngăn cản được. Bọn họ...
Khóe mắt hắn co giật, lại im lặng một lúc.
- Ta không có lập tức giết lên trời tìm chủ nhân con mắt kia, ta mang theo thi thể các bằng hữu về nhà của bọn họ, cũng nhờ người nhà dàn xếp hậu tán bọn họ.
Đồ tể suy nghĩ xuất thần:
- Ta quỳ cầu người nhà bọn họ tha thứ, trong đó có một người bạn là ca ca kết bái của ta, đại tẩu làm người rất tốt, nàng cho ta một bạt tai. Sau đó đại tẩu nói với ta, cút, có bao xa cút bao xa, không được báo thù. Ta biết ý của nàng, ta đi báo thù là phải chết. Nhưng ta vẫn đi.
Hắn lộ ra nụ cười, nói với Tần Mục:
- Bằng hữu của ta, ca ca ta, bị chết không minh bạch, đều chết vì ta, ta làm sao không báo thù? Nam nhi tám thước thân, một thân cơ thịt, trong lồng ngực có khí phách, trong tay có đại đao. Vì cái gì không báo thù, không thẳng thắn phát biểu suy nghĩ trong lòng? Đại tẩu yêu quý ta không muốn ta đi chịu chết, nhưng đao của ta và tâm của ta cương trực công chính, có thù tất báo! Cho nên ta tự mình nâng đao lên trời. Hắc hắc, rất nhiều người đều nói ta là tên điên đúng không?
Tần Mục yên lặng gật đầu.
Quá nhiều người nói Thiên Đao xuất đao lên trời là người điên, Thiên Đao giết lên trời chiến đấu với chúng thần. Bầu trời bóng tối, trời u ám, lôi đình đan xen.
Trận chiến ấy có người nói Thiên Đao người mạnh nhất chiến kỹ lưu phái tẩu hỏa nhập ma, khiêu chiến với trời, một trận chiến này bị hậu nhân biến thành thần thoại.
Thiên Đao bị chặt đứt người, máu tung thế gian, chiến kỹ lưu phái không còn người mạnh nhất, nhưng vẫn hưng thịnh như cũ. Đến khi Duyên Khang quốc sư quật khởi, bởi vì chiến kỹ lưu phái rất thích tranh đấu tàn nhẫn, hơi một tí giết người. Duyên Khang quốc sư khiêu chiến toàn bộ chiến kỹ lưu phái, giết rất nhiều cao thủ, từ đây chiến kỹ lưu phái đi về hướng suy thoái.
- Ta giết lên bầu trời, trời chỉ có dày như vậy.
Đồ tể chập ngón trỏ và ngón cái với nhau, nhiều nhất dày ba tấc.
Tần Mục dở khóc dở cười, trời cao mười vạn dặm, trời dày ba trăm trượng là hắn và đám người Hư Sinh Hoa, Vương Mộc Nhiên, Lâm Hiên tính ra. Đồ tể bình thường tùy tiện, hơn nữa lại làm thơ, ưa thích khoa trương, ba tấc chỉ là hắn ví von.
- Ta giết lên trời, thấy được rất nhiều trận pháp cổ quái.
Đồ tể kinh ngạc nhìn trời:
- Trời chỉ rộng một tia, bên trong có rất nhiều trận pháp tự vận hành cực kì phức tạp, hiện ra nhật nguyệt tinh thần, hình thái tinh hà tinh đấu. Ta lúc ấy giận điên người, cảm thấy ông trời khốn kiếp là giả, đáng thương đám mũi trâu của Đạo môn mỗi ngày tính toán chu thiên tinh đấu, kết quả tính ra là giả. Những lê dân bách tính còn ngày ngày bái mặt trời bái mặt trăng, kết quả bái đều là đám đồ chơi này. Ta vừa muốn chém vỡ những thứ này, nhìn xem các ngươi lừa gạt ai, nhưng mà…
Sau đó, Thiên Đao gặp thần linh, thần linh thủ hộ những giả tượng kia.
Thiên Đao đại chiến với chúng thần, bị chém đứt nửa người rơi xuống.
Nửa người dưới của hắn bị Vu Tôn đoạt đi, đồng thời còn cướp đi cánh tay thần linh bị chém. Về sau bị Tần Mục trộm trở về, bây giờ còn nằm trong tay đồ tể.
- Ta không có gặp được chủ nhân con mắt kia, cũng không thể báo thù cho những hảo hữu, ta áy náy.
Trong mắt đồ tể lộ ra vẻ điên cuồng, tinh thần ổn định như cũ:
- Ta không mặt mũi nào trở về gặp người
nhà các hảo hữu, không mặt mũi nào đi gặp đại tẩu, cũng không mặt mũi nào đi chết. Những bằng hữu kia đang nhìn ta.
Hắn như khóc mà không phải khóc, giống như cười mà không phải cười:
- Ta không thể cho bọn họ biết ta tàn phế, cũng không thể cho Bá Sơn nhìn thấy dáng vẻ tàn tật của ta. Trên đời này chỉ có Thiên Đao chiến tử, không có Thiên Đao kéo dài hơi tàn. Khi đó mưa và tuyết, ta liền bò đi bò đi, bò tới Đại Khư. Trên mặt đất đều là nước bùn lạnh buốt, là người mù nhặt ta về thôn. Người mù thối còn dùng chuyện này nói ta.
Vẻ mặt đồ tể ảm đạm, nói:
- Năm ngoái cùng người mù rời khỏi Đại Khư, ta vẫn là không có nhịn được đi gặp đại tẩu. Nàng già, mắt đã mờ, đầu óc không minh mẫn, không nhận ra ta. Cháu nàng đi theo nàng, nàng đã không thể bước đi, chỉ có thể ngồi trên ghế dựa. Cháu của nàng nói, lão thái thái nói nhiều nhất một câu chính là, năm đó không nên để nhị đệ đi.
Mắt đồ tể rơi lệ, giọng nói bình tĩnh như trước:
- Ta sống cùng nàng quãng thời gian cuối cùng. Nàng trước khi hấp hối còn nhắc tới ta, nàng vẫn không biết ta đang ở bên cạnh nàng, nàng nói là nàng hại ta.
Tần Mục im lặng.
Đồ tể lại phấn chấn tinh thần, nói:
- Mặc dù thời gian ta lên trời không dài, nhưng lại nhìn thấy rất nhiều thứ. Nhật nguyệt tinh thần trên đời, kì thực là không gian thu hẹp bên trong trận pháp. Ta nhìn giống như là, giống như là...
Hắn nhìn người điếc biến thành trâu đực, nói:
- Giống như một bức họa. Nhưng những nhật nguyệt tinh thần kia không phải thứ vẽ ra mà là tồn tại chân thật, tự động vận chuyển, giấu trong tranh, thế giới vận hành trong bức tranh. Ta đã xem tranh của người điếc, rất cao minh, nhưng chưa làm được bước đó.
Tần Mục hơi ngẩn ra:
- Trong bức tranh có trận pháp, hiện ra cảnh tượng nhật nguyệt tinh thần mỹ lệ?
- Bò... ò...
Bên cạnh Tần Mục, một con trâu đèn nổi giận đùng đùng kêu lên, bên cạnh có mấy cái hươu yêu cái đang thông đồng với trâu đen.
Đồ tể đuổi hươu yêu đi, dùng dao mổ lợn gác lên đầu trâu, ra dấu một cái, trâu đen run lẩy bẩy.
Đồ tể đâm vào cổ trâu, tinh tế rọc da trâu, đám hươu yêu hoảng hốt chạy trốn.
Người điếc lăn ra khỏi da trâu, oán giận nói:
- Đồ tể, ngươi suýt chút nữa làm ta bị thương.
- Bầu trời giống như một bức tranh nhưng lại không hoàn toàn là tranh. Bên trong có mặt trời, mặt trăng, ngôi sao, đều giống như bảo vật luyện chế mà thành. Một bức tranh bầu trời chân chính, duy trì trận pháp nhật nguyệt tinh thần vận chuyển mấy vạn năm. Ngươi không được, tu vi ngươi nông cạn.
Đồ tể cắm đao mổ lợn vào vỏ, nói:
- Những thần linh trên trời chính là chó săn thủ hộ thiên tượng, không phải thần linh chân chính. Bọn chúng rất mạnh, không yếu hơn những gia hỏa Thượng Thương kia. Nhưng chủ nhân của thần nhãn kia, ta cũng không nhìn thấy hắn, hắn cũng không ở một giới này. Lúc ta đang dò xét thiên tượng là bị hắn phát giác, lúc này mới liếc ta một cái.
Toàn bộ thế giới bao phủ trong tranh, nhật nguyệt tinh thần tinh đấu tinh hà trong bức tranh đều là trận pháp bản thân có thể vận chuyển, độ dày ba trăm trượng, cao mười vạn dặm.
Tần Mục không chỉ đau đầu, đây là thứ người có thể chế tạo ra?
- Lúc ấy, ta cũng không nhìn thấy thiên ngoại.
Vẻ mặt đồ tể ảm đạm, nói:
- Một đao của ta chỉ cắt thiên đồ, không có cắt ra thứ phía sau. Khi đó nhục thể của ta mạnh đáng sợ, ta vẫn không chết nhưng mà ta điên rồi.
Trên thực tế cho tới bây giờ, đồ tể thỉnh thoảng vẫn phát cơn điên, thường thường chửi mắng ông trời, có phần hận đời.
Người của Tàn Lão thôn, cả đám bị đả kích vô cùng thê thảm. Tâm linh và thân thể đều bị đả kích, bao nhiêu cũng có phần hận đời.
- Ta cũng biết vẽ tranh, ta có thể vẽ thứ nhìn thấy trên trời ra.
Đồ tể nói:
- Ta vẽ không tốt như người điếc. Mục nhi, cho ta thời gian mấy ngày, ta sẽ vẽ những trận pháp này cho ngươi xem.
Tần Mục kinh ngạc không thôi.
Đồ tể cao lớn thô kệch, khổng võ hữu lực, cường tráng giống ngưu yêu chuyển thế. Hơn nữa mặt mũi đầy râu, lúc dùng dao mổ lợn cạo râu đều sẽ toát ra ánh lửa.
Người thô lỗ như thế lại là thi họa song tuyệt, hơn nữa còn được tôn là Thiên Đao.
Người điếc không kinh ngạc, nói:
- Trong thôn chúng ta, nội tình văn hóa kém nhất chính là người mù. Đồ tể làm thơ vẽ tranh đều là nhất đẳng, hắn không có đặt toàn bộ tâm ý vào thi họa, nếu không cũng đã ghi danh sử sách.
Tần Mục nhìn về phía người mù, lại thấy hai mắt người mù lấp lánh lườm người điếc.
Hai ngày qua, đồ tể trốn trong phòng, hắn không ngừng vẽ tranh. Tần Mục không có đi quấy nhiễu hắn, Tư Vân Hương liên lạc thiếu niên tổ sư, nói:
- Tổ sư đi Tây Thổ, đang chạy về.
Tần Mục kinh ngạc:
- Tổ sư đi Tây Thổ, chẳng lẽ có tình nhân cũ?
Đúng vào lúc này, lại có một giọng nói vang lên:
- Duyên Khang quốc sư, cầu kiến Nhân Hoàng!
Tần Mục xoay người lại, hắn nhìn theo tiếng nói, cười nói:
- Thiên Vương cần gì khách khí như vậy? Nói thẳng tới gặp giáo chủ là được! Gọi Nhân Hoàng, quá khách khí!
Tư Vân Hương cực kỳ bái phục:
- Giáo chủ mặt dày, ta thúc ngựa theo không kịp.