Mục Thần Ký

Chương 420: Trong bóng tối


trước sau

Trong bóng tối Đại Khư vừa yên tĩnh lại vừa náo nhiệt. Yên tĩnh là đối với một đám người trong thôn xóm và trong di tích cổ, nếu như có đủ thực lực cường đại, đêm Đại Khư vô cùng náo nhiệt.

Đi lại trong bóng tối Đại Khư có thể nhìn thấy đủ loại cảnh tượng kỳ quái, gặp được chuyện quỷ thần khó lường đếm không hết. Nếu như có duyên còn có thể đi vào một thế giới kỳ diệu, đương nhiên, có thể còn sống quay về hay không thì chưa biết.

Một đêm này, Đại Khư đặc biệt mê người, bão tuyết mới vừa ngừng. Chỗ có ánh sáng có thể phát hiện lá cây mang theo tuyết dày, bao phủ trong làn áo bạc.

Đột nhiên bầu trời sáng rực. Rất nhiều sinh linh trong Đại Khư ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, bầu trời tăm tối cũng tỏa ra ánh sáng rực rỡ.

Ánh sáng không phải ánh sáng bình thường, mà là thần thông mỹ lệ bộc phát hình thành ánh sáng, từng đoàn từng đoàn chiếu sáng bóng tối.

Bóng tối như có thực chất, cho dù bị những ánh sáng kia bức lui nhưng mỗi lần lui bước sẽ lại xông tới, từ đó lấp đầy chỗ trống.

Những ánh sáng kia biến hóa trở nên càng ngày càng kỳ lạ, sinh linh Đại Khư nhìn thấy ngôi sao đang di chuyển nhanh chóng, không ngừng tranh đấu với nhau trên bầu trời.

Ngôi sao trên trời vận hành rất kỳ lạ, mười tám ngôi sao phía trước, phía sau là hai ngôi sao. Ngôi sao phía trước đang đi đường, hai ngôi sao phía sau đuổi theo quấy rối.

Mỗi khi mười tám ngôi sao dừng lại, chuẩn bị vây quét, hai ngôi sao lại chạy về hướng tây. Mười tám ngôi sao không đuổi, hai ngôi sao kia lại đuổi theo quấy rối. Mười tám ngôi sao đuổi theo, hai ngôi sao toàn lực bỏ chạy.

Liên tục như vậy, mười tám ngôi sao bị ngăn chặn, khó có thể phát huy tốc độ chân chính.

Phía dưới, bên cạnh đống lửa trong di tích, hộ pháp trưởng lão ngẩng đầu nhìn cảnh này, trong lòng lại dâng lên một chút hi vọng. Mục đích của Thiên Ma tổ sư và Lăng Cảnh đạo nhân làm như vậy là vì ngăn chặn thần linh Thượng Thương, không hề xung đột chính diện với bọn họ. Làm như vậy, nói không chừng còn có hi vọng sống.

Đột nhiên, từng khỏa ngôi sao trên bầu trời ảm đạm, cũng giấu đi trong màn đêm.

Nội tâm hộ pháp trưởng lão nặng nề, chúng thần Thượng Thương giấu đi tung tích của mình, đang dẫn dụ Thiên Ma tổ sư cùng Lăng Cảnh đạo nhân tìm tới. Chỉ cần bọn họ tìm tới, như vậy sẽ rơi vào vòng vây.

- Đừng đi nha.

Hộ pháp trưởng lão căng thẳng, hắn siết chặt cổ áo giống như đang bóp chặt trái tim của mình, cũng nhìn thấy hai ngôi sao đang di chuyển.

- Đừng tới gần, đừng tới gần! Chạy mau!

Hai ngôi sao đang di chuyển, dường như cũng hơi do dự. Đột nhiên, hai ngôi sao ảm đạm, không phát ra chút ánh sáng nào.

Bầu trời lại tối tăm, bọn họ đều ẩn giấu tung tích của mình.

Khóe mắt hộ pháp trưởng co giật, trái tim đang đập mạnh, hắn cảm thấy vô cùng khẩn trương.

Tất cả mọi người che giấu tung tích của mình, tìm tòi trong bóng đêm, tìm kiếm lúc này hung hiểm nhất. Thiên Ma tổ sư và Lăng Cảnh đạo nhân kiên nhẫn, khẳng định không mạnh như đối thủ. Đối phương có thể tiến, có thể lui, Thiên Ma tổ sư và Lăng Cảnh đạo nhân tuyệt đối không thể chờ quá lâu, bọn họ nhất định phải xác định đối phương không rời đi.

Rốt cuộc, một tia sáng chói mắt xuất hiện trên bầu trời.

Ngay sau đó là các tiếng nổ, đủ loại thần thông cổ quái kỳ lạ đột nhiên bộc phát bao phủ ngôi sao, phi long phi phượng, gác chuông đỉnh tháp. Đủ loại hình dạng kỳ lạ, rất là chói mắt.

Uy lực những thần thông này bộc phát, bóng tối lại lóe sáng. Bóng tối bốn phía bị xua tan sạch sẽ, mơ hồ có thể nhìn thấy mười tám hư ảnh thần linh. Vẻ mặt hoặc thần thánh hoặc dữ tợn, tứ chi bọn họ cường tráng, bị ánh sáng thần thông chiếu sáng, hiện ra đủ loại hoa văn kỳ quái.

Bọn họ đang vây công Lăng Cảnh đạo nhân, Thiên Ma tổ sư không ở trong đó.

- Lăng Cảnh đạo nhân là mồi nhử!

Hộ pháp trưởng lão giật mình, với tư cách mồi nhử chỉ sợ Lăng Cảnh đạo nhân hẳn phải chết không nghi ngờ, không ai có thể sống sót khi bị mười tám thần ma vây công.

Mục đích của Lăng Cảnh đạo nhân là hi sinh bản thân, dẫn xuất mười tám thần linh Thượng Thương.

Mười tám thần linh bị dẫn ra, từ đó cho Thiên Ma tổ sư cơ hội đánh lén bọn họ.

Thực lực Lăng Cảnh đạo nhân cực mạnh, hắn cũng là nhân vật cường đại trong thời đại trước, thậm chí dám tranh đoạt danh hiệu thiên hạ đệ nhất với trưởng thôn, chỉ bị thua mất đi một ngón tay.

Nhưng nếu luận bản lĩnh đánh lén, hắn không được.

Thiên Ma giáo áo truyền tống và truyền tống kỳ mới là phương thức đánh lén cao nhất. Hắn dẫn xuất mười tám thần ma, Thiên Ma tổ sư thừa cơ đánh lén, có khả năng làm bọn họ trọng thương.

- Lăng Cảnh Bát Pháp!

Trên không trung bộc phát khí thế đáng sợ, rung động lòng người:

- Từ đây thất truyền!

Hộ pháp trưởng lão ngẩng đầu nhìn lên, nhìn thấy tình hình sau cùng của Lăng Cảnh đạo nhân. Lăng Cảnh Bát Pháp của hắn không kém gì Kiếm Đồ của trưởng thôn, nhưng đối mặt mười tám thần linh công kích, tất cả chỉ là chuyện vô bổ.

Hắn thi triển tuyệt học đắc ý nhất bản thân, giống như hoạ sĩ thỏa thích vẩy mực thi triển tài hoa thư họa của mình. Giống văn nhân mặc khách dùng hết khả năng nâng sách viết văn, hắn muốn lưu lại ấn ký của mình trên đời, lưu lại cái bóng của mình.

Cùng lúc đó, một cây cờ lớn xuất hiện, thân thể Thiên Ma tổ sư xuất hiện phía sau các thần ma, cũng hạ sát thủ với các thần ma.

Cờ lớn cuốn lại, thân thể hắn xuất hiện bên cạnh một tên thần linh, đồng thời tấn công thần linh. Chỉ trong nháy mắt, hắn đả thương hơn mười thần linh.

Trên bầu trời xuất hiện tiếng sấm vang rền, âm thanh thần thông bộc phát, không biết có bao nhiêu công kích ập tới. Thần thông chấn động bộc phát, không khí ấm áp, khi thì lạnh lẽo thấu xương. Một cơn gió lốc bạo phát, rất nhanh liền băng tuyết tan rã, lại rất nhanh băng thiên tuyết.

Truyền tống kỳ của Thiên Ma tổ sư bể nát, hủy diệt trong thần thông kinh khủng, hắn còn có áo truyền tống.

Hộ pháp trưởng lão ngẩng đầu nhìn lên, trên bầu trời có mưa máu rơi xuống, mưa máu tí tách dần dần lớn lên.

Trên bầu trời có hai mươi ngôi sao đang di chuyển, một ngôi sao ảm đạm. Ngôi sao kia lung lay sắp đổ, đột nhiên lại bị đánh trúng một cái thật mạnh, ngôi sao kia dập tắt, rơi từ không trung xuống.

Lăng Cảnh đạo nhân chết rồi.

Hộ pháp trưởng lão buồn bã, chỉ còn lại Thiên Ma tổ sư. Hắn đang chiến đấu,
cho dù tinh thông Tạo Hóa Thất Thiên trong Đại Dục Thiên Ma kinh, hắn cũng khó thay đổi cuộc chiến này.

Trong di tích, hộ pháp trưởng lão không có ngẩng đầu quan sát chiến đấu trên bầu trời, hắn nhìn chằm chằm vào đống lửa dưới chân, không ngừng đặt thêm củi vào trong lửa.

Lửa càng ngày càng cao, lửa càng lúc càng lớn nhưng hắn lại không thấy.

- Tại sao mùa đông này lạnh như thế?

Hắn bị lạnh run rẩy, không hề hay biết thêm củi lửa:

- Tại sao lửa lại như vậy? Tại sao càng đốt càng lạnh, tại sao thêm củi lại lạnh?

Trên bầu trời, lại có một ngôi sao ảm đạm, đột nhiên, ngôi sao này bộc phát lần thứ hai, nó chiếu sáng cả bầu trời.

- Tạo Hóa Chung Thần Tú, Âm Dương Cát Hôn Hiểu!

Một tiếng nói vang vọng bóng tối.

Đương!

Trên không xuất hiện tiếng chuông du dương, tiếng chuông truyền khắp bốn phía. Tiếng chuông ảm đạm nhanh chóng, Tạo Hóa Chung Thần Tú đã thành thất truyền.

Ánh sáng trên trời ảm đạm, sau khi bộc phát lại bị bóng tối xâm lấn.

Rốt cuộc, ngôi sao này vẫn lạc.

Hộ pháp trưởng lão vùi đầu, không nói thêm gì nữa.

Hắn đang chờ đợi bình minh, khi đó hắn sẽ đi nhặt xác hai người kia.

Trên bầu trời, mười tám ngôi sao dừng lại trong chốc lát, lại đi về phương đông.

Đại Khư, Thần Đoạn sơn mạch.

Trên đỉnh núi tuyết, sơn mạch sắc bén như đao. Tuyết trắng mênh mang, trên bầu trời có từng con Giao Long đang tới gần nơi này.

Gió thật to, thổi râu và lông bờm của Giao Long tung bay về phía sau.

Tư Vân Hương bên người Tần Mục đang dùng Tâm Thị kính liên lạc thiếu niên tổ sư, thánh nữ Thiên Ma giáo suy nghĩ xuất thần, đột nhiên nhìn sang Tần Mục:

- Tổ sư nói, hắn không trở lại. Hắn nói, các ngươi không cần nhớ hắn.

Tần Mục giật mình, Tư bà bà nghiêng đầu sang chỗ khác, lặng lẽ lau hốc mắt.

- Lão gia hỏa kia đi sớm hơn chúng ta.

Trưởng thôn ngơ ngác, thở dài:

- Tính tình hắn thật gấp.

Cách Thần Đoạn sơn mạch càng ngày càng gần, ánh mắt nhìn vào Thần Đoạn sơn mạch, nhìn thấy bóng tối bao trùm Đại Khư.

Nơi đó, từng đạo tia sáng di chuyển trên bầu trời, cũng tiến gần đến nơi đây.

- Mục nhi, ngừng ở trên núi!

Trưởng thôn nói.

Tần Mục ra lệnh một tiếng. Từng con Giao Long chậm dần, vuốt rồng bám vào đỉnh Thần Đoạn sơn mạch, chúng dừng lại. Bờm tung bay, thân rồng mạnh mẽ.

Tuyết là màu trắng, núi là màu đen. Những con Giao Long có trắng, có đen, có màu đỏ, xanh ngọc. Trên thân Giao Long sinh ra bảo quang, trên thân chúng có ấn ký phù văn lưu chuyển, cũng chiếu cảnh tuyết rực rỡ.

- Trận chiến sẽ diễn ra tại đây.

Trưởng thôn nhìn chung quanh, nói:

- Các ngươi cảm thấy nơi này như thế nào?

Côn Vương dò xét bốn phía, nói:

- Rất tốt, chỉ hơi lạnh một chút.

Thổ Hành Phong nhảy ra khỏi lưng rồng, hắn nắm chặt quần áo, nói thầm:

- Địa phương quỷ quái này vẫn lạnh như thế, vẫn là lòng đất ấm áp. Tần Nhân Hoàng, nếu như ngươi đi thế giới dưới lòng đất Thổ Hành tộc, nhất định sẽ mở rộng tầm mắt. Thế giới dưới đất của Thổ Hành tộc chúng ta, khắp nơi đều có ngọc lưu ly, mái vòm lòng đất mang theo từng cây thủy tinh thô to, có sáu cạnh, tám cạnh. Dung nham sáng ngời rực rỡ. Lòng đất còn có rất nhiều thực vật sinh trưởng trên dung nham. Hương vị rất ngon, vào miệng nóng bỏng giống như rượu ngô đồng, cay họng nhưng rất kéo dài.

- Đừng nói nữa.

Huyền Thánh Vũ nuốt nước bọt, nói:

- Ta bị ngươi nói thèm.

Thổ Hành Phong ngẩng đầu nhìn ngôi sao tới gần, cầm lấy đại chùy sừng nhọn, lẩm bẩm nói:

- Không biết còn có cơ hội quay về lòng đất hay không, lại ăn một miếng. Thế giới lòng đất chúng ta có Hỏa Liệt quả, địa từ nguyên lực thai nghén sinh ra trái cây, mùi vị đó...

Trưởng thôn nhìn về phía Tần Mục, nói:

- Mục nhi, mang theo đám Giao Long và các nữ tử của ngươi xuống núi đi. Nơi này không có chuyện của ngươi, ngày mai nhớ tới nhặt xác là được.

Tần Mục gật đầu, gọi những con Giao Long kia mang theo Tư Vân Hương, Hồ Linh Nhi cùng Viêm Tinh Tinh xuống núi. Trên không, ngôi sao càng lúc càng gần.

- Chúng ta sẽ nhìn thấy bọn họ đi Duyên Khang chinh chiến chém giết?

Tư Vân Hương không cam tâm:

- Chúng ta có thể làm gì? Chúng ta thật không thể làm gì sao?

- Chúng ta có thể đi Đại Khư!

Ánh mắt Tần Mục lóe sáng, nói:

- Chúng ta có thể đi tìm thuyền Thái Dương và thuyền Nguyệt Lượng! Vấn đề khó khăn hiện tại chính là bóng tối chặn đường. Nhưng chúng ta có bảo tiêu, Dũng Giang Long Vương ở đâu?

- Long Vương ở đây!

Bên dưới Thần Đoạn sơn mạch, nước sông cuồn cuộn. Trong bóng tối có cự long dâng nước tiến lên, uốn quanh trên mặt sông, cúi đầu nói:

- Chủ công có gì phân phó?

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện