Mục Thần Ký

Chương 447: Là Một nhân tài


trước sau

Mặc dù những nữ tử tu hành pháp thuật Tây Thổ, cũng biết có một nơi như Chân Thiên cung nhưng lại không biết Chân Thiên cung nằm ở nơi nào.

Diện tích Tây Thổ bao la, nó không nhỏ hơn Duyên Khang hoặc Đại Khư bao nhiêu. Đa số người sinh hoạt tại Đại Khư biết Đạo môn, nhưng đại đa số người lại không biết Đạo môn ở nơi nào.

Đám người Tây Thổ cũng như vậy.

Tần Mục hối hận khi giết nữ đệ tử Chân Thiên cung.

Phía trước, một tòa thành xinh đẹp xuất hiện, các thiếu nữ cưỡi rương đang đi chợ. Thành này tên là Phương Tú thành, toàn thành có hoa tươi đua nở, dây leo màu xanh lục leo trên tường thành. Từng đoá hoa lớn nở trên tường thành, ngay cả cổng thành cũng treo đầy hoa tươi. Hoa khoe màu đua sắc, rất chói mắt.

Đi tới gần, nhìn thấy những đóa hoa giống như yêu tinh, bên trong đóa hoa có một đám thiếu nữ chui ra. Các nàng ngâm xướng ca dao nghe không hiểu, những hoa linh này bị người trong thành dùng pháp thuật đánh thức, trở thành thứ tô điểm phong cảnh Phương Tú thành.

Còn có chút cô nương mặc váy xanh, có cô nương mang theo đóa Hải Đường đỏ chói qua lại trên các tòa lầu.

Có tảng đá biến thành cự nhân gõ trống to, trên không trung có một đóa hoa không rõ là gì đang lơ lửng. Hoa linh đứng trong đóa hoa thổi sáo, tấu đàn tì bà, cũng đệm nhạc quanh cự nhân đá.

Tần Mục đi vào trong tòa thành giống như nông dân vào thành, nhìn thấy trong thành là một đám cự nhân khổng lồ. Có cự nhân hóa thành nhà mọc ra hai cái chân to, nữ hài và các chàng trai đứng bên cạnh cửa sổ nhìn bốn phía, nhìn cảnh trí chung quanh, tiếng cười vui thanh thúy. Còn có một tấm vải dài từ cửa phòng cự nhân này bay tới cửa sổ cự nhân khác, từ đó dựng thành cây cầu, các nữ hài mặc rua băng đủ màu sắc hẹn hò cùng tình lang.

- Là hoa sơn lễ!

Hùng Kỳ Nhi hưng phấn nói:

- Mẫu thân đã mang ta đi chơi! Hoa sơn lễ của Chân Thiên cung còn náo nhiệt hơn nơi này.

Tần Mục ôm Hùng Kỳ Nhi, cũng chia tay với các nữ tử trên rương, Long Kỳ Lân chở bọn họ đi lại trên đường phố kỳ diệu. Tây Thổ phồn hoa thịnh cảnh khó có thể tưởng tượng, khác với Duyên Khang một trời một vực, có tình thú không tầm thường.

Hắn đi lại trong thành thị đầy dị thú, có thật nhiều nữ hài ném túi thơm cho hắn, còn có một nữ hài to gan giẫm lên rua băng kéo tay hắn bay vào lầu cự nhân.

Tần Mục buông tay nữ hài ra, nữ hài như tiên tử đạp sóng quay về tòa lầu, lại đi tìm kiếm tuấn nam khác.

Hắn đi tới Tây Thổ gặp được nữ đệ tử Chân Thiên cung, quả nhiên rất hung ác. Hắn có cảm nhận không tốt về nữ tử Tây Thổ nhưng đi tới Phương Tú thành lại bị phong thổ hấp dẫn.

Mỗi năm một lần hoa sơn lễ, vô cùng náo nhiệt.

Tần Mục xuyên qua đám người và cự nhân, các cự nhân to lớn đi vào thành. Nơi này lại tương đối an tĩnh, cũng không có náo nhiệt như lúc trước.

- Có lẽ người sinh hoạt tại nơi này chính là hàng ngũ chủ nhân Phương Tú thành, có lẽ bọn họ biết tin tức Chân Thiên cung.

Lúc này, một đám dây leo sinh trưởng thật nhanh, nó bay tới trước mặt Tần Mục. Đầu dây leo có một đóa hoa lớn, đóa hoa nở rộ. Trong hoa có nữ tử áo đỏ chui ra ngoài, cười nói ngọt ngào:

- Có phải là Tần công tử hay không?

Tần Mục gật đầu.

Nữ tử bước ra từ đóa hoa, sau lưng có liên kết với nhị hoa, cười nói:

- Công tử, chủ nhân nhà ta cho mời. Xin mời đi theo ta.

- Nơi này có người nhận ra ta?

Tần Mục kinh ngạc, hắn nhảy ra khỏi lưng Long Kỳ Lân, nói:

- Xin tiểu tỷ tỷ dẫn đường.

Nữ tử kia nhảy xuống mặt đất, dẫn hắn đi vào một căn nhà. Căn nhà giống như một trang viên, cả trang viên rất bề thế, cửa ra vào có hai con sư tử đá đứng đó. Chúng quay đầu nhìn Tần Mục và Long Kỳ Lân, sau đó lại ngồi xuống bệ đá.

Tần Mục đi theo nữ tử trong hoa vào trang viên, hắn nhìn thấy rất nhiều thiếu niên thiếu nữ lui tới rộn ràng, cũng rất náo nhiệt. Phần lớn bọn họ cây cối và ngọc thạch tạo thành, còn có chút là huyền kim huyền đồng biến thành.

- Trang viên này không có phong cách Tây Thổ, ngược lại giống như phong cách Duyên Khang. Chờ một chút, những huyền kim huyền đồng...

Tần Mục hơi ngẩn ra, ánh mắt nhìn vào chiếc đỉnh lớn. Chiếc đỉnh lớn đựng đồ ăn, có một hỏa nhân đang nấu đồ ăn.

- Cái đỉnh này là linh binh! Linh binh cũng có thể hóa linh?

Đột nhiên Tần Mục có cảm giác thông suốt sáng sủa, hắn thả chậm bước chân và suy nghĩ xuất thần.

Hắn phát giác có một đường tắt cải cách chính trị.

Đó chính là đưa lý niệm vạn vật có linh và có thần vào Duyên Khang, từ đó gây nên thủy triều cải cách chính trị khác.

Nếu như linh binh của thần thông giả Duyên Khang cũng có thể nắm giữ linh, thực lực của mỗi người sẽ tăng lên rất nhiều.

Không chỉ có như thế, hai loại thể hệ kết hợp sẽ thúc đẩy sinh trưởng ra càng nhiều pháp thuật thần thông, càng nhiều biến hóa.

Lúc trước, thần thông giả Duyên Khang quốc nói tới linh binh, cũng không phải linh binh chân chính, chỉ là Thần tàng thai nghén mà thành. Nhưng mà nếu hấp thu lý niệm của Tây Thổ, như vậy mới là linh binh đúng nghĩa.

- Pháp thuật Duyên Khang chú trọng lực công kích, đủ loại pháp thuật kỳ công cổ quái. Pháp thuật Tây Thổ không mạnh ở công kích, thủ đoạn công kích cũng có khiếm khuyết. Phương pháp vạn vật có linh, lại biến linh thành linh binh chân chính. Hai loại hệ thống có thể bổ sung cho nhau. Vấn đề khó khăn hiện tại chính là làm sao dung hợp pháp thuật vạn vật có linh của Tây Thổ và công pháp Duyên Khang quốc, từ đó thần thông giả Duyên Khang quốc cảm ứng được linh, kích hoạt linh trong linh binh.

Hắn dốc lòng suy tính làm thế nào dung hợp vạn vật có linh vào hệ thống tu luyện của Duyên Khang quốc, đột nhiên hắn nghe được tiếng cười nói:

- Duyên Khang Tần giáo chủ đường xa đến đây, không kịp nghênh tiếp, mong rằng thứ tội!

- Là nam tử.

Tần Mục cảm thấy không hiểu. Hiển nhiên Phương Tú thành là thành thị rất phồn hoa trong Tây Thổ, theo lý nên do nữ tử làm chủ nhà, tại sao lại có nam nhân địa vị cao ở đây?

Hắn nhìn theo tiếng, nhìn thấy thiếu niên tuấn tú đi tới. Thiếu niên kia cho hắn cảm giác quen thuộc, cảm thấy mình đã gặp qua ở đâu đó nhưng không nhớ được.

Đột nhiên Long Kỳ Lân kích động, thấp giọng nói:

- Giáo chủ, ngươi nhìn hắn có giống tổ sư hay không?

Tần Mục giật mình, quả nhiên cảm thấy có phần tương tự. Hắn lại sinh ra vài phần hảo cảm, làm lễ ra mắt nói:

- Thiên Thánh giáo chủ Tần Mục, bái kiến chủ nhân nơi đây.

Thiếu niên kia đáp lễ, cấp bậc lễ nghĩa lại là cấp bậc lễ nghĩa Duyên Khang quốc, nói:

- Tần giáo chủ, Ngật Kha xin kính chào. Mấy ngày trước, chân dung giáo chủ đã truyền khắp Tây Thổ, thanh danh lên cao, gây nên oanh động. Không ít tuổi trẻ tài tuấn muốn gặp Tần giáo chủ một lần. Mời Tần giáo chủ tới
bên này.

Vẻ mặt Tần Mục tối sầm lại, lần này hắn mang theo Hùng Kỳ Nhi đến đây, vốn là muốn Duyên Khang quốc sư cùng Hùng Tích Vũ xung phong. Hai người bọn họ danh khí càng lớn, một là quốc sư thanh danh hiển hách của Duyên Khang quốc, một là tiền cung chủ Chân Thiên cung, tự nhiên sẽ thu hút lực chú ý của Tây Thổ. Như vậy, hắn và Hùng Kỳ Nhi sẽ không bị ai chú ý, càng an toàn hơn.

Mục đích của hắn tới đây là quen thuộc nhân tình và địa lý Tây Thổ, tương lai Duyên Khang quốc sẽ dụng binh với Tây Thổ, cũng nhét nơi này vào trong quốc cảnh Duyên Khang quốc.

Mục tiêu của Duyên Khang quốc sư là tiến hành từ trên xuống dưới, trước thu Chân Thiên cung vào trong, do Chân Thiên cung thống trị Tây Thổ. Chân Thiên cung quy thuận Duyên Khang, như vậy thương vong giảm xuống thấp nhất.

Không nghĩ tới bởi vì tên khốn Ban Công Thố thò một chân vào, cũng náo việc Tần Mục đến Tây Thổ cho thiên hạ đều biết, ngay cả bảng truy nã cũng treo đầy mỗi thành trấn của Tây Thổ.

- Ngật Kha huynh khách khí.

Tần Mục tiến lên, lại thấy tu vi nam nữ chung quanh Ngật Kha đều không yếu, bản lĩnh khá tốt. Chẳng qua những nam nữ này dùng ánh mắt bất thiện nhìn hắn, cũng có kẻ kích động nhưng có Ngật Kha ở đây, bọn họ không dám động thủ.

Tần Mục nhìn Ngật Kha một chút, nội tâm cảm thấy khó hiểu. Nam tử trẻ tuổi này có vài phần giống thiếu niên tổ sư, trang viên này cũng mang phong cách Duyên Khang quốc, cũng không phải kiến trúc hình tròn ở Tây Thổ. Cấp bậc lễ nghĩa của Ngật Kha cũng là cấp bậc lễ nghĩa Duyên Khang quốc, chẳng lẽ hắn là kết quả khi thiếu niên tổ sư đi Tây Thổ tẩu hôn?

- Không đúng! Hắn cũng không lớn, xem ra chỉ khoảng mười sáu mười bảy tuổi. Mặc dù tổ sư phong lưu phóng khoáng nhưng mười sáu, mười bảy năm trước đã là một đám xương già, hắn còn chạy tới Tây Thổ tẩu hôn? Nhưng nói đi cũng nói lại tổ sư cũng có dáng vẻ thiếu niên, Ngật Kha hơn phân nửa đã tu luyện Tạo Hóa công trong Đại Dục Thiên Ma kinh, khi đó mới có thể bảo trì dung nhan vĩnh trú.

Ngật Kha dẫn mọi người đi vào lầu cao, nhưng thấy bốn phía đều có tọa giá, có lẽ địa vị người nơi đây bất phàm. Tần Mục thấy có người ngồi trên đám mây, đám mây bị buộc vào một gốc cổ thụ, còn có đủ loại dị thú kỳ trân, thậm chí còn có một đỉnh núi nhỏ.

Nghĩ đến người có thể đi vào trang viên này đều là nhân vật có mặt mũi. Bọn họ có tướng mạo trẻ tuổi cũng tới đây tham gia hoa sơn lễ, dù sao hoa sơn lễ sẽ không kén chọn bạn lữ là nam nữ lão ấu.

Ngật Kha mời mọi người ngồi xuống, Tần Mục áp chế nghi ngờ trong lòng, hắn ngồi xuống. Ngật Kha vỗ tay một cái, chỉ thấy có tôi tớ lấy một bức tranh tới.

Ngật Kha bày ra bức tranh, bức tranh vẽ Tần Mục, cười nói:

- Chân Thiên cung đã đưa tranh Tần giáo chủ tới, nói là truy nã trọng phạm Đại Khư. Ta đang suy nghĩ vị Tần giáo chủ này thật to gan lớn mật, có dám tiến vào Phương Tú thành hay không, không nghĩ tới Tần giáo chủ quả nhiên tới. Giáo chủ tài cao gan lớn, đến gặp quần anh Tây Thổ một lần. Vị nữ hiệp này chính là Phương Tú thành Vu Cẩm Phương, Vu tỷ tỷ sở dĩ họ Ngọc là bởi vì tổ tiên thuộc chi nhánh Ngọc gia Tây Thổ. Ngọc gia, Tần giáo chủ hẳn phải biết chứ?

Tần Mục gật đầu, nói:

- Cung chủ Chân Thiên cung hiện tại chính là người Ngọc gia.

Ngật Kha cười nói:

- Vu tỷ tỷ hào điền vạn khuynh, có mười tám dãy núi, là truyền nhân của Vu gia, tu vi Thất Tinh cảnh.

Tần Mục mỉm cười gật đầu với Vu Cẩm Phương.

Vu Cẩm Phương mỉm cười.

Ngật Kha lại nói:

- Tây Thổ cũng có nam tử đương gia. Vị này chính là thiếu chủ Tây Thổ Thiên Phủ môn, Nhạc Thanh Sơn. Thiên Phủ môn lấy nam tử đương gia làm chủ, con đường tu luyện có phần tương tự với Duyên Khang quốc, cũng nổi danh trong Tây Thổ. Nhạc Thanh Sơn Nhạc huynh, tu vi Lục Hợp cảnh.

Tần Mục làm lễ ra mắt.

Nhạc Thanh Sơn tự phụ, nói:

- Ta mặc dù là Lục Hợp cảnh nhưng pháp thuật thần thông của Thiên Phủ môn ta lai lịch cổ xưa, chính là thần linh truyền lại.

Tần Mục hào hứng, cười nói:

- Ta gặp nhiều công pháp thần linh, quả thực không tồi.

Ngật Kha lại nói:

- Vị cô nương này không phải người tầm thường, cũng không phải là người Phương Tú thành chúng ta mà là đến từ Chân Thiên cung, Đình Phương sư tỷ.

Tần Mục nhìn về phía nữ tử kia, chỉ thấy nữ tử trang phục lộng lẫy, dung nhan phi phàm, khen:

- Hoa nở đầy đình phương, tên Đình Phương sư tỷ thật tốt.

Đình Phương cười nói:

- Tần giáo chủ, trưởng lão trong cung muốn bắt ngươi quy án, cũng không phải ta muốn đối nghịch với ngươi. Xin hãy tha lỗi.

Ngật Kha lại giới thiệu những người khác, từng người đều có lai lịch.

Tần Mục mỉm cười với từng người, những người này tu vi cao có thấp có, xem như người không tầm thường trong thế hệ trẻ.

Chờ giới thiệu xong, Tần Mục cười nói:

- Ngật Kha huynh giới thiệu nhiều người như vậy, sao không giới thiệu bản thân một chút?

Ngật Kha cười ha ha nói:

- Ta thẹn làm địa chủ, Phương Tú thành là sản nghiệp phụ mẫu lưu lại, không đáng nhắc tới. Tần giáo chủ, quần anh đến đây, muốn bắt giáo chủ, giáo chủ ứng phó như thế nào?

Tần Mục nhìn chung quanh một vòng, vô cùng thành khẩn và nói:

- Các vị ca ca tỷ tỷ ở đây, từng người đều là nhân tài, tại sao lại đi chịu chết?

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện