Mục Thần Ký

Chương 471: Sơ hở


trước sau

Chân Thiên lão mẫu cảm thấy đầu mình đau nhức. Tần Mục lại kín đáo giao Huyền Vũ châu cho nàng, nếu như vì tìm người, còn cần dùng đến Huyền Vũ châu?

Đây rõ ràng lại là một khảo nghiệm.

- Tiểu tử này là loài hồ ly sao? Hắn đã thăm dò năm sáu lần, vẫn còn thăm dò.

Chân Thiên lão mẫu trả Huyền Vũ châu lại cho Tần Mục, ánh mắt dịu dàng, cười yếu ớt nói:

- Tìm người không cần dùng bảo vật này. Tần giáo chủ có chân dung Đại Tôn hay không?

Tần Mục giống như một người mù, hắn làm như không thấy nụ cười quyến rũ của nàng, nhanh chóng vẽ chân dung Ban Công Thố, cũng giao cho nàng.

Chân Thiên lão mẫu rất kiên nhẫn. Nàng thi triển pháp thuật gọi linh, đánh thức mây trắng trên cao, núi đá cây cối, hỏi thăm từng cái. Sau một lúc lâu, rốt cục cũng tìm ra hướng đi của Ban Công Thố.

- Pháp thuật Chân Thiên cung rất không tồi, nếu như dùng để làm sai dịch, nhất định là cao thủ trong nghề.

Duyên Khang quốc sư nói:

- Có lẽ có thể cho đệ tử Chân Thiên cung đi vào Duyên Khang, làm nữ bộ đầu.

Chân Thiên lão mẫu ôn nhu nói:

- Quốc sư nhận xét phi phàm.

Duyên Khang quốc sư mặt không hề có cảm xúc, nói:

- Đây chỉ là cách nhìn đại khái, không đáng nhắc tới.

Trên đường đi, Chân Thiên lão mẫu hầu hạ Tần Mục cùng Duyên Khang quốc sư đồ ăn thức uống và sinh hoạt thường ngày. Nàng cũng bưng trà rót nước, giặt quần áo nấu cơm, trên mặt nàng từ đầu đến cuối đều nở nụ cười, dáng vẻ hiền lành quan tâm.

Nhưng Tần Mục cùng Duyên Khang quốc sư lại làm ra vẻ đương nhiên, thậm chí Tần Mục còn bảo nàng cho Long Kỳ Lân ăn, hầu hạ mập mạp kia.

Chân Thiên lão mẫu từ đầu đến cuối không nói một câu oán hận nào, vẫn dịu dàng quan tâm như cũ, nhưng trong lòng nàng quả thực không nắm chắc.

Tần Mục làm ra dáng vẻ ngây thơ hồn nhiên, miệng ngọt giống như là quệt mật, nhìn thấy nữ liền kêu tỷ tỷ. Nhưng hắn lại như khúc gỗ, cho dù mê hoặc hắn như thế nào, hắn vẫn chất phác ngơ ngác, không có một chút tình thú.

Mà Duyên Khang quốc sư kia càng khó lường. Dường như người này không có bất cứ tình cảm gì, chỉ biết làm việc, hoàn toàn không động tâm với nàng.

Còn Long Kỳ Lân, gia hỏa này càng không tầm thường, luôn luôn nhìn chằm chằm chậu rửa mặt ăn cơm của nó. Nó nghiêm túc đếm lấy từng viên linh đan trong chậu, thiếu một viên cũng không được.

Thời điểm không ăn cơm, Long Kỳ Lân lại lo lắng cho da lông của mình không mọc trở lại, lân phiến bị điện giật đen kịt và đầy lỗ nhỏ. Nó oán trách bản thân không dễ nhìn như trước, tính toán làm như thế nào mới có thể lừa gạt càng nhiều thức ăn. Hơn nữa lại lục đục với Chân Thiên lão mẫu, làm cho Chân Thiên lão mẫu sắp tức điên lên.

- Lão nương nhất định phải giết chết bọn chúng!

Chân Thiên lão mẫu ba phen mấy bận không nhịn được muốn động thủ, lại phát hiện ở trước mặt Duyên Khang quốc sư, bản thân mình không có bất kỳ cơ hội nào.

Duyên Khang quốc sư từ đầu đến cuối không có lộ ra bất cứ sơ hở gì, cho dù là đến ban đêm, người này có thể mở to mắt không ngủ.

Chân Thiên lão mẫu còn phát hiện điểm càng kinh hơn. Cho dù lúc Duyên Khang quốc sư ăn cơm, dùng đũa gắp thức ăn cũng đang thi triển kiếm pháp. Từ duỗi đũa cho đến khi ăn thức ăn, tên biến thái này lại thi triển mấy trăm chiêu thức kiếm pháp.

Đáng sợ hơn chính là, thậm chí động tác gắp thức ăn còn liên lụy đến cân đối các bộ vị thân thể của hắn. Cơ bắp, tĩnh mạch vận chuyển, nguyên khí biến hóa. Mỗi thời mỗi khắc đều ở trạng thái xuất kích hoàn mỹ nhất, hoàn mỹ đến mức không tìm ra chút sơ hở nào.

So sánh với nhau, toàn thân Tần Mục đều là sơ hở. Muốn hắn chết như thế nào thì hắn chết như thế nào, không cần hao tổn nhiều tâm trí.

Nhưng chưa trừ diệt Duyên Khang quốc sư, nàng xử lý Tần Mục trước, như vậy người chết tiếp theo chính là nàng.

Chân Thiên lão mẫu từ đầu đến cuối không dám động thủ, chỉ biết kiên nhẫn tìm cơ hội.

- Ta không tin hắn có thể hoàn mỹ không sơ hở như thế, hắn khẳng định sẽ lộ ra sơ hở! Thế gian này dù là thần cũng không có khả năng không có bất kỳ sơ hở nào.

Dọc đường, Tần Mục không ngừng thỉnh giáo Duyên Khang quốc sư về kiếm pháp. Chân Thiên lão mẫu cẩn thận lắng nghe, trông đợi có thể tìm được sơ hở trên kiếm pháp của Duyên Khang quốc sư. Nhưng nàng phát hiện hai người bọn họ đàm luận kiếm pháp, bản thân nàng nghe không hiểu.

Trình độ kiếm đạo của Duyên Khang quốc sư tiến bộ thần tốc, Tần Mục có trình độ kiếm pháp rất phi phàm, thuật nghiệp có chuyên nghiệp. Chân Thiên lão mẫu có trình độ tạo hóa đạo rất cao thâm, nàng lĩnh ngộ kiếm pháp kém xa hai người bọn họ.

Hai người bình thường giao thủ trên không trung, Tần Mục dùng kiếm pháp tiến công Duyên Khang quốc sư. Duyên Khang quốc sư từ đầu đều đặt một tay sau lưng, một tay khác cầm kiếm và dễ dàng ngăn cản tất cả công kích của Tần Mục.

Thế công của Tần Mục cực kỳ mãnh liệt, kiếm pháp biến hóa đa đoan làm người ta cảm thấy hoa mắt, nhưng kiếm pháp của Duyên Khang quốc sư cực kỳ đơn giản. Dùng kiếm thức trụ cột nhất, lại luôn có thể dễ dàng phá vỡ tất cả kiếm pháp phức tạp của Tần Mục.

Tần Mục đánh mệt mỏi, hắn dừng lại nghỉ ngơi, vùi đầu vắt trán suy nghĩ làm thế nào cải tiến kiếm pháp. Duyên Khang quốc sư cũng không lên tiếng chỉ điểm, tùy ý hắn lẳng lặng suy tư.

Chân Thiên lão mẫu cũng cảm thấy tò mò, hỏi:

- Quốc sư kiếm pháp như thần, vì cái gì không lên tiếng chỉ điểm hắn?

- Ta không chỉ điểm được.

Duyên Khang quốc sư lắc đầu:

- Hắn đã đạt tới kiếm pháp cực hạn, bất cứ lĩnh ngộ gì cũng phải do hắn tự làm.

Chân Thiên lão mẫu giật mình, ngay cả Duyên Khang quốc sư cũng không cách nào chỉ điểm Tần Mục hiện tại?

- Vì sao quốc sư không tự phong Thần tàng giao thủ cùng cảnh giới với hắn?

Ánh mắt Chân Thiên lão mẫu lóe sáng, hỏi.

- Ta không dám.

Duyên Khang quốc sư nói:

- Tu vi của hắn quá mạnh, trong cùng cảnh giới, ta nhiều nhất chỉ có thể ỷ vào tu vi kiếm đạo hùng mạnh đồng quy vu tận với hắn. Pháp lực của hắn thuần túy, ta trúng một chiêu của hắn, pháp lực của hắn sẽ đánh chết ta.

Chân Thiên lão mẫu nhìn sang Tần Mục, nói thầm:

- Tuổi còn trẻ đã đến bước này, kẻ này không thể lưu! Nếu không, còn ai có thể trị hắn?

Nàng vừa mới nghĩ đến điểm này, đột nhiên lại nghe trong cơ thể Tần Mục phát ra tiếng vang thiên băng địa liệt, chấn động xua tan mây trắng trên cao. Chân Thiên lão mẫu giật mình, nàng lộ ra vẻ không thể tin nổi.

Đây là âm thanh Thần tàng phá tường, nó mãnh liệt như vậy, quả thực giống như Thiên Nhân Thần tàng phá tường.

Ong ong ong!

Toàn thân Tần Mục bắn ra thần quang đáng sợ, hóa thành bảy ngôi sao xoay tròn chung quanh người hắn. Có Thuần Dương khí bốc cháy hừng hực như mặt trời chói chang, có Thuần Âm khí như mặt trăng sáng ngời, có ánh lửa như Hỏa tinh, có nặng nề và màu vàng đất như Trấn tinh, có ánh sáng trắng lấp lánh như Kim tinh, có hơi nước cuồn cuộn như Thủy tinh, có tiếng sấm ầm ĩ mang theo Thanh Long khí bao phủ không gian như Mộc tinh.

Trên bảy ngôi sao đều có một tượng thần đứng ở đó. Hình thù tượng thần kỳ quái, mình người đầu trâu, đầu chim ba chân, đầu hổ đuôi báo, bảy đại tinh quân với hình thái khác nhau.

Thân
thể Tần Mục chấn động, sau lưng xuất hiện một pho tượng nguyên thần cao năm sáu trượng. Hai tay hơi nâng lên, bảy ngôi sao phiêu phù giữa hai tay.

Chân Thiên lão mẫu nói:

- Nguyên thần mạnh như thế! Hắn là Thiên Nhân cảnh, tại sao lại xuất hiện dị tượng thất tinh?

- Ngươi nghe âm thanh hắn phá tưởng khủng bố cỡ nào?

Duyên Khang quốc sư thở dài một hơi, thần thái tiêu điều nói:

- Ta tự nhận ta đi một đường thẳng, cũng không có bất cứ nhược điểm nào. Hiện tại ta mới biết được, thì ra ta không phải. Hắn mới là đường thẳng, ta là hình tam giác. Bá thể, chẳng lẽ mạnh như vậy?

Chân Thiên lão mẫu nghi ngờ không thôi, khiếp sợ trước dị tượng thất tinh phá tường của Tần Mục Thất Tinh. Thất tinh phá tường, âm thanh của nó không kinh khủng như thế, khí thế cũng không có khả năng mạnh như vậy.

Chẳng qua càng làm cho người ta khiếp sợ chính là Bá thể.

Nàng chưa từng nghe nói qua thế gian còn có loại thể chất này.

- Quốc sư, cái gì gọi là Bá thể?

Chân Thiên lão mẫu khiêm tốn thỉnh giáo.

- Bá thể, nguồn gốc từ truyền thuyết cổ xưa.

Duyên Khang quốc sư hào hứng, nói:

- Đây là một vị tiền bối nói cho ta biết, ta sẽ nói rõ với ngươi. Lại nói Bá thể, thế gian chỉ có một người...

Bọn họ truy tung suốt bốn năm ngày, Tần Mục vững chắc Thất Tinh cảnh, tu vi của hắn càng hùng hậu hơn xưa. Đồng thời mở ra Linh Thai, Ngũ Diệu, Lục Hợp, Thất Tinh Thần tàng, tu vi mạnh đến mức đuổi sát đầu dị thú Long Kỳ Lân.

Long Kỳ Lân rất khẩn trương, trong lòng sinh ra cảm giác nguy cơ mãnh liệt:

- Nguy rồi! Nếu tu vi giáo chủ đuổi kịp ta, ta liền vô dụng! Sau này biết đi nơi nào mới tìm được phiếu cơm thượng đẳng như giáo chủ đây?

Chân Thiên lão mẫu thở phào nhẹ nhõm, cười nói:

- Chồng ta khoảng cách Đại Tôn đã không xa.

Tần Mục dõi mắt nhìn chung quanh, phía trước chính là sa mạc hỏa diễm, hắn kinh ngạc nói:

- Ban Công Thố đã chạy ra khỏi Tây Thổ, không hổ là Đại Tôn, bản lĩnh chạy trối chết thật sự không ai bằng. Nếu lần này không gặp được Tư Vũ tỷ tỷ, chỉ sợ hắn sẽ chạy thoát.

Trong sa mạc hỏa diễm, hỏa diễm bốc lên hừng hực. Vừa mới tới gần, trên người Tần Mục xuất hiện đủ loại hoa văn kỳ diệu, hoa văn bao phủ toàn thân.

Khóe mắt Chân Thiên lão mẫu co giật, ân cần nói:

- Tần giáo chủ, những hoa văn trên người của ngươi...

- Đại khái là một loại nguyền rủa.

Tần Mục không để ý lắm, nói:

- Lần trước ta tới đây, trên người liền xuất hiện những hoa văn này. Những hoa văn dài đến bàn chân, làm sao cũng không xóa được. Chỉ có đi ra khỏi sa mạc hỏa diễm, lúc này hoa văn mới biến mất.

- Bàn chân cũng có?

Chân Thiên lão mẫu rung động, suýt nữa hưng phấn hoan hô thành tiếng:

- Hoàng tộc! Hắn là Hoàng tộc!

Quý tộc trong Đại Khư, nàng giết không biết bao nhiêu, nhưng hoàng tộc lại là huyết thống Khai Hoàng, nàng chưa từng giết người nào.

- Hắn không phải quý tộc trong khí dân Đại Khư, hắn là hoàng tộc!

Nội tâm Chân Thiên lão mẫu cảm thấy thoải mái, cũng phát hiện khuất nhục mấy ngày nay không cánh mà bay:

- Đi mòn gót sắt tìm không thấy, gặp được chẳng tốn chút công phu. Phía trên lo lắng nhất chính là hoàng tộc trong khí dân. Nếu ta có thể diệt trừ hắn, ta sẽ lên như diều gặp gió, rời khỏi hạ giới chim không thèm ị này, đi thượng giới hưởng phúc.

Ánh mắt nàng lóe sáng:

- Mặc dù tiểu tử này dễ đối phó nhất, nhưng hắn có giá trị cao nhất. Mạng của hắn còn đáng giá hơn nhiều so với cái mạng của Duyên Khang quốc sư. Chẳng qua trước đó, ta phải diệt trừ Duyên Khang quốc sư. Ở nơi khác ta khó đối phó Duyên Khang quốc sư, nhưng đi vào đại mạc, ta sẽ có thủ đoạn và cơ hội đối phó hắn. Bản thân Đại Tôn, hắn chịu khổ thôi.

Nàng tụ cát làm phép, đánh thức từng cự nhân cồn cát, hỏi thăm tung tích Ban Công Thố.

Long Kỳ Lân tăng thêm tốc độ đuổi tới phía trước.

Đến sáng sớm hôm sau, rốt cuộc Long Kỳ Lân đi tới di tích trong sa mạc, di tích này vẫn bảo trì hoàn chỉnh. Bên cạnh còn có một thuyền Thái Dương to lớn, cùng với một viên mặt trời bị vùi trong cát.

Chân Thiên lão mẫu tươi cười:

- Có chiếc thuyền Thái Dương này, Duyên Khang quốc sư muốn không chết cũng khó.

Tinh thần Tần Mục phấn chấn, cười nói:

- Quốc sư, Tư Vũ tỷ tỷ, các ngươi lưu ở nơi đây áp trận cho ta, không nên để hắn chạy thoát lần thứ hai. Ta đi tìm tiểu tử Ban Công Thố kia.

Duyên Khang quốc sư nhìn chằm chằm vào hắn, nói:

- Không cần ta hỗ trợ?

- Không cần!

Tần Mục gia tăng tốc độ, hắn chỉ đi vào bước đã tiến vào trong đại diện đổ nát. Hắn cười vang và nói:

- Ban Công Thố, có bằng hữu từ phương xa tới, còn không cút ra đây nhận lấy cái chết?

- Họ Tần, bám dai như đỉa!

Một bóng người bay ra khỏi di tích, hạt cát nổ tung đầy trời, bóng người nhảy tới nơi khác trong đại điện. Đó là một thiếu niên, chính là Ban Công Thố, hắn hăm hở, cười ha ha và nói:

- Ngươi tới thật đúng lúc. Những ngày qua tu vi ta tăng nhiều, hôm nay có thể thực hiện tâm nguyện trong đời, đưa ta sẽ viết chữ phục thật lớn trên thi thể của ngươi.

Vào lúc này, Chân Thiên lão mẫu nhìn chằm chằm vào lưng Duyên Khang quốc sư, rốt cuộc Duyên Khang quốc sư lộ ra sơ hở.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện