Hắc Hổ Thần nằm rạp trên mặt đất, Tần Mục vội vàng ném cái rương lên trên lưng của hắn, ôm Hồ Linh Nhi, dẫn theo ba nữ tử và Long Kỳ Lân nhảy lên lưng hổ.
Hắc Hổ Thần lập tức phát lực chạy như điên, thoáng một cái đã qua dãy núi, tốc độ không gì có thể so sánh nổi.
Tần Mục áp sát vào trên lưng hổ, nghe tiếng thở của Hắc Hổ Thần. Chỉ nghe tiếng thở của Hắc Hổ Thần dần dần nhanh hơn, trong lòng thầm nghĩ:
"Ta không có đoán sai. Hổ sư huynh một đời tu hành, bị rồng béo hủy hoại chỉ trong chốc lát, hắn bị rồng béo phá công, chỉ mong hắn sẽ không quá béo, nếu không không cách nào ăn nói được với Thánh Sư. Ừ, có thể không phá tan trại địch, trở lại Ly thành được hay không cũng là một vấn đề nan giải."
Đúng vào lúc này, phía trước truyền đến âm thanh giống như nước lũ đổ xuống, đinh tai nhức óc. Tần Mục vội vàng chống lại cuồng phong, ngẩng đầu nhìn về phía trước, chỉ thấy từng kiếm quang xé rách bức tường cao ma khí, mở ra một lỗ thủng lớn trong đại doanh của Ma tộc.
Theo sát những kiếm quang này là từng cái miệng hồ lô cực lớn, những hồ lô này di động ở giữa không trung, xung quanh hồ lô là từng vị thần thông giả, những thần thông giả này quay xung quanh hồ lô phát động thần thông, trong hồ lô có lôi sóng chấn động, sấm sét giống như mưa trút về phía đại doanh của Ma tộc.
Phía sau hồ lô sấm sét là vô số kiếm hoàn, kiếm hoàn phải lên tới con số hàng vạn đang điên cuồng xoay tròn, vô số kiếm mưa theo sét đánh từ phía trên vọt về phía đại doanh của Ma tộc.
Mà ở phía sau kiếm hoàn lại thành là từng chiếc lâu thuyền, trên những lâu thuyền đó có Chân Nguyên pháo, pháo quang bắn xuống mặt đất, phá hủy đại doanh của Ma tộc!
"Là đại quân của Duyên Khang!"
Tinh thần của Tần Mục đại chấn:
"Kiếm pháp vừa rồi phá vỡ đại doanh chính là kiếm pháp của Duyên Khang quốc sư! Người này quả thật rất biết lợi dụng tình thế, vị Ma Thần từ trong đại doanh của Ma tộc lao ra tấn công chúng ta chắc là thống soái của đại doanh kia. Thống soái rời khỏi đại doanh, lại lập tức bị quốc sư nhìn ra được kẽ hở, nhân cơ hội đến đây phá trận! Chỉ có quốc sư mới biết lợi dụng cơ hội như vậy!"
Kiếm pháp của Duyên Khang quốc sư đã nhập đạo, kiếm đạo luyện lên tới đường tâm, kẻ địch có bất kỳ kẽ hở nào cũng không thể giấu diếm được ánh mắt hắn, tránh không thoát được kiếm quang của hắn, trận thế của kẻ địch cũng vậy. Hắn hóa kiếm đạo thành chiến trường công phạt, sử dụng ở trong chiến tranh, cũng không hề bất lợi.
Tần Mục yên lòng, cho dù Hắc Hổ Thần có chút thở hổn hển nhưng cũng đủ để mang theo bọn họ lao ra khỏi vòng vây, trở lại Ly thành.
Phía trước, hai vị thần chỉ Duyên Khang quốc sư cùng Vệ quốc công ở phía trước mở đường, phía sau là từng chiếc lâu thuyền, có rất nhiều tướng sĩ mang theo hồ lô sấm sét từ không trung bay xuống, rơi vào phía trên lâu thuyền.
Mà phía sau nữa lại có đại quân do vô số con dị thú và thần thông giả tạo thành.
Hắc Hổ Thần vọt tới trong chiến trường, thân thể chợt run lên, bắn tất cả mọi người bay ra ngoài, hắn đứng lên, nắm hai cái búa lớn trong tay, hai cái búa lớn vung vẩy giống như máy xay gió, ném về phía kẻ địch giống như mưa rền gió dữ.
Ầm ầm...
Một búa của Hắc Hổ Thần rơi xuống đất, uy năng dâng trào quét ngang về bốn phương tám hướng. Không biết có bao nhiêu Ma tộc bị đánh bay ở giữa không trung.
Hắc Hổ Thần điên cuồng lướt về phía chiến trận của quân địch, hét dài nói:
"Các ngươi về trước đi, ta đi tiêu hóa một chút linh đan, luyện hóa phần thịt béo trên bụng, để tránh sau khi trở về chủ công không nhận ra ta!"
Vừa dứt lời, Yêu Thần này một đường bẻ gãy nghiền nát, đi tới phía trước, làm gương cho binh sĩ, phá hủy trận địa của kẻ địch. Hắn chợt mở miệng rống to hơn, một ánh sáng trắng nồng đậm mạnh mẽ vô cùng bay về phía Ma Thần đang vọt tới trước, ánh sáng trắng xuyên thủng trăm dặm, lúc này mới từ từ tản đi.
Tần Mục nghẹn họng nhìn trân trối, sau đó hắn quay đầu lại nhìn về phía Long Kỳ Lân béo mập bị ném ở giữa không trung lăn không ngừng, trong lòng hắn buồn bã:
"Vẫn là vật cưỡi của Thánh Sư vật tốt, cho dù tham ăn một chút nhưng cũng hiểu được cách tu luyện, duy trì dáng người cân đối, sẽ không làm chậm trễ tu vi."
Long Kỳ Lân cũng nghẹn họng nhìn trân trối, liếc mắt nhìn sắc mặt buồn bã của Tần Mục, dường như suy nghĩ tới điều gì.
Trong không trung có một chiếc lâu thuyền bay tới lướt qua bên cạnh bọn họ. Trên phía đầu lâu thuyền có một vị tướng lĩnh trẻ tuổi đang đứng, hắn phất tay, từng đóa hoa sen màu vàng xuất hiện ở dưới chân của mọi người, nâng bọn họ lên, đưa đến trên thuyền.
"Tần Phi Nguyệt, Tiểu Tần tướng quân!"
Tần Mục kinh ngạc, vội vàng chào.
Toàn thân của Tần Phi Nguyệt mặc áo giáp, khẽ khom người hoàn lễ:
"Tần giáo chủ. Tú công chúa. Mạt tướng giáp trụ trong người, không tiện đa lễ."
Phía sau hắn lóe ra một bóng người. Đó không ngờ lại là Tần Ngọc, trên người có một con ấu long đang quấn quít lấy. Nàng cũng nhìn về phía đám người Tần Mục chào:
"Tần Ngọc ra mắt Tần giáo chủ, Tú công chúa, Hương thánh nữ."
Hai huynh đệ này xuất thân là Tần thị thế gia của Thiên Sách thượng tướng, là một trong rất nhiều đệ tử của quốc sư. Bọn họ đã theo quốc sư tu hành một khoảng thời gian, sau lại có thành tựu, ở trong quân đội nhậm chức.
Môn hạ của Duyên Khang quốc sư có rất nhiều đệ tử, nhưng bình thường bọn họ đều tiến vào trong quân, địa vị rất cao. Linh Dục Tú trời sinh tính tình dũng mãnh, giao tiếp rộng rãi hào kiệt, trong đó có rất nhiều bạn bè đều là đệ tử của quốc sư.
Khi lần đầu tiên Tần Mục gặp được Linh Dục Tú, Linh Dục Tú cùng Tần Phi Nguyệt tiến vào Đại Khư, dự định sẽ phán đoán địa lý đồ Đại Khư, đánh chiếm Đại Khư.
Ấu long trên người Tần Ngọc hiếu kỳ ngẩng đầu, quan sát Tần Mục, đột nhiên từ trên người Tần Ngọc bò xuống, leo đến trên người Tần Mục, sử dụng sừng rồng cà cà vào gương mặt của Tần Mục, lẩm bẩm nói:
"Mã hắc."
Tần Ngọc ngẩn người một lát, lại vội vàng lấy ra Long Châu, nỗ lực triệu hồi ấu long của mình, chỉ là ấu long kia vẫn lưu luyến không muốn rời khỏi Tần Mục.
Trong lòng Tần Ngọc không khỏi cảm thấy lo lắng không yên:
"Ta ở trong Thái học viện lại kém hơn hắn, bị hắn đánh mấy lần, sau đó hắn làm Thiên Ma giáo chủ ta lại càng kém hơn hắn. Lẽ nào ngay cả rồng của ta cũng sẽ bị hắn cướp đi?"
Tần Mục kéo Tiểu Long này xuống, quan sát một hồi, kinh ngạc nói:
"Con rồng này chẳng lẽ chính là con chân long trong Long Cung Dũng Giang sao?"
Tần Phi Nguyệt gật đầu, nói:
"Quốc sư mời tới Tiểu Độc vương phụ Nguyên Thanh, cứu hắn sống, sau lại cho đệ của ta."
Trong lòng Tần Mục thoáng động, cười nói:
"Tần Ngọc sư đệ, ngươi có thể cho ta mượn Tiểu Long này mấy ngày hay không?"
Tần Ngọc do dự một chút, Tần Phi Nguyệt cười nói:
"Tần giáo chủ địa vị không tầm thường, lại là đại tế tửu của Thiên Thánh học cung, nuôi không biết bao nhiêu giao long, sao lại có thể mê thứ của ngươi được?"
Tần Ngọc chỉ đành phải gật đầu. Tần Mục cười nói:
"Tần Ngọc sư đệ, ta sẽ không mượn không, sẽ cho ngươi một ít lợi ích. Đợi đến sau khi trả lại Tiểu Long này cho ngươi, ngươi sẽ hiểu rõ lợi ích ở chỗ nào."
Ấu long thu nhỏ lại hình thái, leo đến trên ráy tai của hắn, treo xuống, giống như là một cái khuyên tai.
Tần Mục nhìn về phía xa, nhưng thấy đại quân của Thái Hoàng đang nhân lúc đại quân Duyên Khang phá trận, từ hai bên chặn
đánh đại quân Ma tộc chạy tới trợ giúp, giống như hai nắm đấm hung hăng đánh vào chỗ đau của kẻ địch.
Mà gần đó, trên từng chiếc lâu thuyền đều do tướng lĩnh trẻ tuổi dẫn trận chém giết, lửa đạn bắn qua không trung. Trên thuyền, các thần thông giả phát động kiếm hoàn, thần thông đánh xuống phía dưới, mà lực sĩ phía sau lại mở đường cho đại quân dị thú và bộ binh tàn sát Ma tộc.
"Tướng lĩnh ở trên thuyền khác đều là đệ tử của quốc sư!"
Linh Dục Tú nhìn xung quanh một hồi, sau đó nói với Tần Mục:
"Đệ tử của quốc sư bình thường đều trên danh nghĩa là Quốc Tử giám của Giang Lăng học cung, đi vào học cung giảng bài, phần nhiều là cao thủ trong quân. Bên kia còn có người quen, là sư huynh đệ của Thái học viện!"
Tần Mục từ xa nhìn qua, nhìn thấy được đám người Vệ Dung, Thẩm Vạn Vân, hắn vội vàng vẫy tay. Chỉ là mấy người kia đang hết sức chăm chú phát động linh binh công kích xuống phía dưới, không có nhìn thấy hắn.
Sau một lúc lâu, lâu thuyền tách ra khỏi trận địa của kẻ địch, đánh phá đại quân Ma tộc phía dưới thành mảnh nhỏ, dị thú phía sau nghiền ép qua chiến trận, chém giết thê thảm.
Tần Phi Nguyệt hạ lệnh cho lâu thuyền dừng lại, dừng lửa đạn, lựa chọn sử dụng linh binh công kích xuống đám quân kịch đang chạy tản ra bốn phía phía dưới, ổn định trận địa, sau đó nhìn về phía Tần Mục giải thích:
"Lần này đội quân Duyên Khang chúng ta sở dĩ là tiên phong, chủ yếu là thần thông giả của Thái Hoàng Thiên có thành tựu thuật số quá kém, chiến trận cũng có chút lơ lỏng tầm thường, quốc sư cảm thấy lực trùng kích trận pháp của bọn họ chưa đủ cho nên để cho đội quân Duyên Khang chúng ta ở phía trước phá trận."
Tần Mục khen:
"Quốc sư tài lớn. Thái Hoàng Thiên thuật số quả thật có hơi kém."
Sắc mặt của Tang Họa đỏ bừng, cúi đầu không nói.
"Thái Hoàng Thiên thuật số tuy rằng rất kém cỏi nhưng thần thông cũng rất mạnh mẽ, ở trên con đường tu luyện có chỗ kém hơn Duyên Khang, chúng ta chỉ có thể dựa vào chiến trận xung phong, ở phía sau chém giết gần người, vẫn chỉ có thể dựa vào thần thông giả của Thái Hoàng Thiên."
Tần Phi Nguyệt phát động kiếm hoàn, từ trên cao công kích xuống phía Ma tộc, cảm khái nói:
"Ta tự nhận là ở trên cảnh giới Thiên Nhân cũng không tầm thường, nhưng gặp phải những thần thông giả của Thái Hoàng Thiên xem như được mở rộng tầm mắt. Lấy thực lực tu vi của ta, ở Thái Hoàng Thiên căn bản chưa được xếp hạng! Lần này xung phong vào trận địa của kẻ địch, quốc sư có lệnh, bất kỳ kẻ nào cũng không được rời thuyền chém giết, cũng bởi vì tướng sĩ chúng ta ở dưới cảnh giới ngang hàng, căn bản không phải là đối thủ của Ma tộc."
Trận chiến đấu này giằng co rất lâu, đánh tới khi mặt trời lặn, lúc này hai bên mới lên tiếng thu binh.
Tang Họa buồn bực nói:
"Chúng ta rõ ràng đánh thắng trận, vì sao lại phải thu binh? Vì sao không thể nhân lúc quân địch thất bại chạy trốn mà đánh vào thành?"
Linh Dục Tú nói:
"Binh lực của chúng ta chưa đủ, nếu đánh vào thành thì chỉ có thể phân tán binh lực, cho Ma tộc có cơ hội đánh bại chúng ta. Quốc sư lần này vừa giành được thắng lợi nhưng lui lại là áp dụng biện pháp xâm chiếm từng bước, ở nơi chiến trường này không ngừng từng bước xâm chiếm sinh lực của Ma tộc, cho đến khi hoàn toàn xiết chặt sinh lực của Ma tộc ở đây. Như vậy, Ma tộc chắc chắn khó có thể làm được gì ra hồn!"
Tần Mục nhớ tới Tiều Phu thánh nhân từng nói qua Thái Hoàng Thiên căn bản không giữ được, trong lòng không nhịn được sinh ra cảm giác đau buồn.
Tiều Phu thánh nhân nói không phải là bắn tên không đích, hắn nói không giữ được, như vậy tất nhiên không giữ được, Ma tộc chắc chắn sẽ không dựa theo loại đấu pháp này của Duyên Khang quốc sư tới đánh, Phược Nhật La khẳng định có mưu đồ khác.
Trong bóng tối của chiến trường, đột nhiên có lân hỏa yếu ớt, từng lối vào không gian khác thường xuất hiện, rất nhiều lân hỏa từ thế giới kia bay tới, đó là từng chiếc thuyền nhỏ từ bên trong U Đô đi ra, trên thuyền xuất hiện các lão nhân có gương mặt không rõ ràng, cầm theo đèn bão tới đón anh linh của những người chết trận.
Bất luận là nhân tộc hay Ma tộc, chỉ cần làm quỷ đều sẽ bị bọn họ dẫn đến trong U Đô.
Đội quân đang rút lui chỉnh tề lại lặng lẽ không tiếng động đi về phía trước, giống như không hề nhìn thấy những âm soa U Đô này, hình như bọn họ đã tập thành thói quen.
Tần Mục đứng trên đầu lâu thuyền giữa không trung, nhìn cảnh tượng như vậy, trong lòng bất giác xúc động vạn phần, không nói gì.
Nhưng vào lúc này, một chiếc thuyền nhỏ xuất hiện ở phía trước lâu thuyền, âm u tĩnh mịch đi tới, lão nhân ngồi ở đầu thuyền đứng dậy, cầm đèn bão lên nhìn Tần Mục.
"Tần Phượng Thanh, ngươi nhiễu loạn U Đô, Thổ Bá mời ngươi đi một chuyến, giảng giải về nhân quả."
Lão già cầm theo đèn bão này nói.
Trong lòng Tần Mục nhất thời kinh sợ, cười nói:
"Tần Phượng Thanh là ai? Trưởng lão, ngươi nhận lầm người rồi."
Đèn bão đèn chiếu sáng vào trên mặt hắn, lão nhân phía sau chiếc đèn bão không nói được một lời.
Đột nhiên, có ánh sáng màu đen lóe lên, Hắc Hổ Thần xuất hiện ở đầu thuyền, chắn ngang ở trước người hắn, quát:
"Âm soa chỉ để ý chuyện sau khi chết, từ khi nào ngay cả chuyện khi còn sống cũng quản vậy?"
Gương mặt của lão nhân phía sau đèn báo bão mơ hồ không rõ, nói:
- U Đô có quy định của U Đô, U Đô không hỏi tới chuyện dương gian, nhưng người dương gian quấy nhiễu hoạt động của U Đô, U Đô nhất định phải quản. Tần Phượng Thanh vào mười lăm ngày trước thả ra bốn vạn tám nghìn quỷ hồn trong U Đô đã vi phạm luật pháp của U Đô. Từ mười lăm mấy ngày trước cũng đã thông báo với Tần Phượng Thanh, mời hắn đi U Đô nói chuyện nhân quả, chỉ là trên người hắn có bảo vật ngăn cản âm soa truyền lệnh."
Duyên Khang quốc sư sải bước đi tới, trầm giọng nói:
"Nếu ta không cho ngươi mang đi hắn?"
Lão nhân ở phía sau chiếc đèn báo bão kia không nhanh không chậm nói:
"Có rất nhiều thế giới sẽ vì vậy mà bị hủy diệt."
Tần Mục không khỏi nhớ tới cảnh tượng bi tráng mình gặp phải ở U Đô kia, Đô Thiên ma vương ở trong bóng đêm hú dài khiến người ta phải rơi lệ, nói:
"Quốc sư, Hổ sư huynh, các ngươi không cần nhiều lời, ta đi theo hắn là được."