Tần Mục trợn tròn hai mắt lộ ra vẻ khó tin, trong lòng hắn chấn động không hiểu nổi. Ngọc bội của hắn không ngờ là do Thổ bá chế luyện!
Khối ngọc bội này chắc là ngọc bội của Tần gia, hắn thuở nhỏ đã đeo ngọc bội ở trên người, thế nào lại là Thổ bá luyện?
Thổ bá có quan hệ gì với hắn?
Hay là nói hắn thật sự làm ra nhiều việc ác, Thổ bá sử dụng ngọc bội phong ấn hắn?
Chỉ có điều, mình khi đó chắc hẳn chỉ là một đứa trẻ sơ sinh vừa mới ra đời, làm sao có thể làm chuyện ác được?
Hơn nữa mình căn bản không có ấn tượng gì, lại nói ở Duyên Khang và Thái Hoàng Thiên, ai không biết Tần giáo chủ trời quang trăng sáng, lòng dạ rộng rãi, đã khi nào từng làm chuyện ác?
"Chắc là phong ấn buông lỏng."
Thổ bá dung nham tiếp tục lật xem sách, nói:
"Đã từng có mấy Thần Ma nỗ lực phá vỡ phong ấn, tuy rằng không thể thành công nhưng phong ấn có chút buông lỏng, thiếu chút nữa thả ngươi đi ra. Không có vấn đề gì, đợi ta lại gia cố thêm."
Tốc độ hắn xem cực nhanh, nhanh chóng nhìn qua nội dung bên trong quyển sách ghi lại những chuyện ác Tần Mục đã làm, khi lật tới một trang cuối cùng, hắn nói:
"Ở đất không lành Thái Hoàng Thiên, Tần Phượng Thanh ngươi lấy Khiên Hồn Dẫn nhiễu loạn U Đô, cường đoạt bốn vạn tám nghìn vong linh, tổn thương âm soa."
Tần Mục đàng hoàng nói:
"Sử dụng Khiên Hồn Dẫn từ U Đô đưa bốn vạn tám nghìn vong linh đi là do ta làm nhưng đánh âm soa bị thương lại không phải là ta làm, là Thất Sát Tinh Quân Úy Lão làm, các ngươi muốn tìm thì tìm hắn."
Thổ bá dung nham nghiêng đầu nhìn về phía lão nhân âm soa, dò hỏi:
"Đánh âm soa bị thương là Thất Sát Tinh Quân Úy Lão?"
Lão nhân âm soa này là phân thân của Thiên Tề Nhân Thánh Vương, đáp lời:
"Trong Sinh Tử Bộ có tục danh của Thất Sát Tinh Quân Úy Lão, nhưng Thất Sát Tinh Quân Úy Lão vào hai vạn năm trước đã hồn phi phách tán, bị xóa tên trên Sinh Tử Bộ, không thuộc về sự quản lý của U Đô chúng ta. Lần này bốn vạn tám nghìn vong linh chạy trốn, âm soa bị thương, nguyên nhân gây ra vẫn là Tần Phượng Thanh trả hồn lại cho Thất Sát Tinh Quân, khiến hồn phách của hắn đã tán loạn được tạo dựng lại. Bởi vậy khoản nợ đánh âm soa bị thương này phải ghi ở trên đầu của Tần Phượng Thanh, dù sao hắn còn sống, tên còn ở trên Sinh Tử Bộ."
Thổ bá dung nham nhìn về phía Tần Mục, nói:
"Món nợ được ghi ở trên đầu ngươi, ngươi có phục hay không?"
Tần Mục nói:
"Không phục!"
"Ghi trên đầu hắn."
Thổ bá dung nham nhìn về phía lão nhân âm soa nói:
"Sau này thanh toán."
Sắc mặt của Tần Mục nhất thời đen lại:
"Dù sao cũng muốn ghi trên đầu ta, vì sao còn muốn hỏi ta?"
Chỉ có điều, Thổ bá dung nham nói sau này thanh toán lại khiến cho hắn sinh thêm hi vọng.
Sau này thanh toán, không phải là hiện tại thanh toán, nói rõ lần này Thổ bá dung nham triệu kiến hắn quả thật chỉ là vì hỏi thăm nhân quả.
Thổ bá dung nham khép quyển sách thật dày này lại, cúi đầu nhìn về Tần Mục nhỏ bé phía dưới, nói:
"Ngươi vì sao phải nhiễu loạn trật tự của U Đô, gọi đi vong linh? Ngươi không nhớ được cái gì sao? Có phải có một chút hình ảnh của U Đô thoáng hiện từ trong đầu của ngươi hay không?"
Tần Mục mờ mịt, lắc đầu, nói:
"Thời điểm ta bị đưa đi, lưu vong ra khỏi U Đô, chắc hẳn là chỉ có một hai tháng đi? Làm sao có thể còn có hình ảnh nào của U Đô? Về việc ở đất không lành triệu hoán vong linh, ta cũng là bất đắc dĩ mà thôi."
Hắn nói một hồi về tiền căn hậu quả việc mình thi triển Khiên Hồn Dẫn, sau đó lại thành thật đứng ở nơi đó, lẳng lặng chờ xử lý.
Thổ bá dung nham nhìn chằm chằm vào hắn, đột nhiên mở miệng nói:
"Trong đầu ngươi thật sự không có hiện lên một vài hình ảnh nào sao? Không có nhớ lại được cái gì sao?"
Tần Mục lắc đầu, cười nói:
"Ta có thể nhớ lại cái gì?"
"Không có nhớ lại cái gì, vậy ngươi làm sao tinh thông được ngôn ngữ của U Đô?"
Thổ bá dung nham vẫn nhìn chằm chằm vào hắn, hình như có thể nhìn thấu tất cả của hắn, giọng điệu chậm rãi nói:
"Tinh thông ngôn ngữ U Đo, cho ngươi khả năng bắt đầu tu luyện công pháp thần thông của U Đô, mở ra cánh cửa ma đạo thần tàng. Lẽ nào ngươi không cảm thấy hiếu kỳ, vì sao ngươi có thể mở ra ma đạo thần tàng?"
Bên cạnh, lão nhân âm soa nói:
"Ma tộc xuất thân từ hậu đại Ma Thần của U Đô, cho nên bọn họ có thể mở ra ma đạo thần tàng. Ngươi vì sao cũng có thể mở ra ma đạo thần tàng, ngươi không cảm thấy hiếu kỳ về chuyện này sao?"
"Hiếu kỳ!"
Tần Mục lộ ra vẻ hiếu kỳ, hỏi:
"Ta vì sao có thể mở ra ma đạo thần tàng, cũng có thể mở ra thần đạo thần tàng?"
"Bởi vì ngươi là hậu nhân của Vô Ưu Hương, cũng là sinh linh sinh ra ở U Đô."
Lão nhân âm soa này vừa nói ra lời này, Thổ bá dung nham ngắt lời nói:
"Hắn không cần biết những điều này, chúng ta cũng không cần giải thích cho hắn. Hắn bị gọi tới thẩm tra chứ không phải tới nghe chúng ta nói."
Lão nhân âm soa này tỉnh ngộ lại, cười nói:
"Ta ngược lại bị hắn lừa một câu. Tiểu tử này biểu tình thật đáng ghét, khiến cho ta cũng bất tri bất giác trúng chiêu."
Tần Mục thẹn thùng, ngượng ngùng nói:
"Ta cũng bị Phủ Quân gợi lên lòng hiếu kỳ, cho nên mới có câu hỏi này, cũng không phải muốn lừa cho hai vị nói ra. Ta chỉ là một tiểu hài tử vừa mười tám tuổi."
Lão nhân âm soa lắc đầu nói:
"Thật sự không nhìn ra hắn đang nói dối."
Thổ bá dung nham gật đầu, nói:
"Đây là lớn lên dưỡng thành giảo quyệt, là học theo người ở dương gian, không phải bản tính của hắn, chỉ có điều đã bị hắn rèn luyện thành bản tính."
Lão nhân âm soa nói:
"Như vậy lời của hắn có bao nhiêu là thật, bao nhiêu là giả?"
Thổ bá dung nham đối với Tần Mục đơn giản là rõ như lòng bàn tay, nói:
"Lúc hắn kể về nhân quả hoàn hồn ở vùng đất không lành, mỗi một câu đều là nói thật. Sau khi nói qua chuyện này, nhìn như nói rất nhiều lời nhưng thực ra không nói gì, trái lại là đang đặt câu hỏi, lừa chúng ta nói ra."
Lão nhân âm soa cẩn thận suy nghĩ một chút, quả thật đúng là như vậy.
Tần Mục ngượng ngập nói:
"Bản tính của ta không phải như vậy, chỉ là bị trưởng giả trong thôn truyền thụ một vài thứ không tốt, cho nên mới phải như vậy. Ta thật sự không có nhớ lại hình ảnh của U Đô."
"Những lời này là sự thật."
Thổ bá dung nham nói:
"Phong ấn vẫn còn, chắc hẳn chỉ là một ít ký ức liên quan tới ngôn ngữ thức tỉnh, còn những ký ức đã qua thì vẫn chưa thức tỉnh."
Trên trán của Tần Mục đổ mồ hôi hột, thử dò xét nói:
"Ta lúc trước cũng từng tạo ra một ít sát nghiệt, có phải chịu tội càng nhiều hay không?"
"Những lời này là giả, là đang nói lời khách sáo."
Thổ bá dung nham nói:
"Chỉ có điều hắn muốn hỏi cũng không phải là chuyện cơ mật, có thể trả lời hắn."
Lão nhân âm soa nói:
"Khi còn sống làm các loại chuyện ác sau khi chết đều được đối xử bình đẳng, U Đô không phải là nơi xét xử mà là nơi sau khi chết trở về. Trừ phi là
tội ác tày trời hoặc là nhiễu loạn trật tự của U Đô,mới có thể bị Thổ bá ăn tươi."
Tần Mục thở phào nhẹ nhõm, lão nhân âm soa nói:
"Tội ác tày trời là oan nghiệt quấn thân, cho dù rơi vào U Đô cũng vĩnh học bị nghiệp hỏa dày vò, vô cùng thống khổ, cho nên Thổ bá ăn tươi bọn họ, nhận tội nghiệt và nghiệp hỏa của bọn họ đến trên người mình. Nhiễu loạn trật tự của U Đô chính là loại giống như ngươi, khiến cho người chết không chết, cũng phải cần bị Thổ bá ăn tươi."
Trái tim của Tần Mục lại khẩn trương, lão nhân âm soa nhìn vào khuôn mặt của hắn, lộ ra vẻ hài lòng, nói:
"Chỉ có điều U Đô chúng ta không can thiệp vào dương gian, ngươi còn chưa chết cho nên hiện tại không thể xử trí ngươi, phải chờ sau khi ngươi chết mới nói tiếp."
"Phủ Quân, ngươi bị vẻ mặt của hắn lừa rồi."
Thổ bá dung nham nói.
Lão nhân âm soa giật mình, thất thanh nói:
"Ý định ban đầu của hắn là hỏi ta, hắn lần này tới có thể bị phạt hay không? Thật khó lòng phòng bị."
Thổ bá dung nham gật đầu, ánh mắt vẫn tập trung ở trên mặt của Tần Mục, nói:
"Ngươi tạm thời không cần nói. Ta tới hỏi hắn."
Tần Mục ngoan ngoãn đứng ngay ngắn.
Thổ bá dung nham nhìn bộ dạng của hắn, suy nghĩ một lát, quyết định cuối cùng vẫn không nói, mà ngón tay nhẹ nhàng giơ lên, ngọc bội treo ở trên cổ của Tần Mục bay lên, tự động rơi vào trong lòng bàn tay của hắn.
Thổ bá dung nham tháo xuống một cái sừng chín khúc ở trên đỉnh đầu xuống, cắm ở trên ngọc bội, vỗ mạnh xuống phía dưới, cái sừng dài liền tiến vào trong ngọc bội, biến mất.
Từng vòng ánh lửa từ bên trong ngọc bội phát ra, từ từ tản đi.
Ngọc bội lại tự động bay lên, treo ở trên cổ của Tần Mục, vẫn giấu ở dưới trang phục, dán sát vào da thịt.
Thổ bá dung nham phất tay nói:
"Lần này vốn là muốn xem phong ấn của ngọc bội, nếu phong ấn vững chắc rồi thì đưa hắn trở về đi, tất cả đợi đến sau khi hắn chết sẽ nói sau."
Lão nhân âm soa vội vàng nói:
"Sau khi hắn chết chẳng phải là còn có thể..."
Thổ bá dung nham liếc nhìn hắn một cái, hắn lúc này mới nghĩ đến Thổ bá đã phân phó mình không cần nói, vội vàng dừng miệng. Thân thể của Thổ bá dung nham xoay tròn, biến mất ở trong nham thạch nóng chảy dưới chân, âm thanh từ trong dung nham truyền đến:
"Đừng cho bất kỳ kẻ nào tiếp xúc với ngọc bội của ngươi! Phủ Quân, lúc đưa hắn rời đi, không nên nói chuyện với hắn!"
Tần Mục vội vàng nói:
"Thổ bá, ta muốn gặp nương ta một lần, có thể được hay không?"
Thổ bá dung nham biến mất.
Tần Mục kinh ngạc đứng ở nơi đó, buồn bã vô cớ, sau một lúc lâu, nói:
"Ta chỉ muốn trông thấy nương ta, ta chưa từng thấy qua bộ dáng của nàng. Phủ Quân, ngươi biết nàng bộ dạng thế nào không?"
Lão nhân âm soa suy nghĩ một lát, gật đầu.
Ánh mắt của Tần Mục Trung Hoa đầy vẻ mong đợi nhìn hắn, lão nhân âm soa thực sự khó xử, do dự một lát, vẫn mở miệng, nói:
"Thổ bá có lệnh, ta không thể nói ra nhiều tin tức."
Tần Mục kích động nói:
"Phủ Quân, nương ta còn sống sao?"
Lão nhân âm soa do dự một chút, thần thái của Tần Mục thực sự khiến cho hắn lo lắng, chỉ đành phải gật đầu, khẽ nói:
"Ngươi không nên hỏi nữa, ta thật sự rất khó xử. Ta nói chuyện với ngươi đã là vi phạm lệnh của Thổ bá. Đi thôi, hiện tại Thái Hoàng Thiên trời còn chưa sáng, ta đưa ngươi trở về dương gian."
Tần Mục chỉ đành phải theo hắn, leo lên thuyền nhỏ, người thiếu niên im lặng không nói gì.
Thuyền nhỏ ung dung từ trong đại lục ở góc sừng của Thổ bá bay ra, tiến vào trong bóng tối.
Chân thân của Thổ bá vô cùng to lớn, không biết cao bao nhiêu, không biết dài bao nhiêu, không biết rộng bao nhiêu. Chiếc thuyền nhỏ ở trong bóng đêm nhẹ nhàng di chuyển, rất lâu mới rời xa được hai hoàng tuyền chín khúc này.
Lão nhân âm soa cẩn thận nhìn xung quanh, thỉnh thoảng nhấc đèn bão chiếu sáng khắp nơi một hồi, sau đó ném cho Tần Mục một hoàng phù, nói:
"Những kẻ luôn muốn tìm ngươi nhất định sẽ không bỏ rơi cơ hội này. Ngươi dán hoàng phù ở trên mặt, bất kỳ Thần Ma nào cũng không thể nhìn thấy được mặt của ngươi, bọn họ cho dù nhìn thấy được cũng là giả, cũng giống như ta vậy."
Tần Mục dán đạo hoàng phù này ở trên gáy của mình, vẫn không nhúc nhích.
"Ngươi vì sao không chọc ra hai lỗ?"
Lão nhân âm soa hiếu kỳ nói.
Mặt Tần Mục giống như muốn chết, mệt mỏi nói:
"Không có hứng thú."
Lão nhân âm soa cười nói:
"Tính tình tiểu hài tử."
Nhưng vào lúc này, thuyền nhỏ đột nhiên dừng lại, không bay đi nữa.
Lão nhân âm soa đứng dậy, tay cầm đèn bão, thản nhiên nói:
"Còn không hết hy vọng sao?"
"Vẫn mong Phủ Quân cho một con đường sống!"
Trong bóng tối truyền tới một âm thanh, giống như có vô số âm thanh chồng chất lên nhau:
"Chúng ta chỉ cần khuôn mặt của hắn, chỉ cần thân phận của hắn ở trên dương gian! Chúng ta bây giờ không cần mạng của hắn!"
Lão nhân âm soa lạnh như băng nói:
"Các ngươi quản quá rộng rồi. Nhanh chóng lui lại, bằng không chân thân của ta hạ xuống, các ngươi ngay cả quỷ cũng không làm được!"
Trên thuyền, Tần Mục lặng lẽ lấy ra Sinh Tử Bộ nhận được từ chỗ của Ngỗi Vu Thần, chiếu về phía bóng tối, thể xác và tinh thần của hắn không khỏi chấn động mạnh. Chỉ thấy trên Sinh Tử Bộ hiện ra một cái tên.
"Ha hả ha hả, vẫn lộ ra manh mối."
Trong bóng tối, âm thanh cổ quái kia nhanh chóng đi xa.
Lão nhân âm soa quay đầu lại, ánh mắt rơi vào trên Sinh Tử Bộ trong tay của Tần Mục, thở dài, nói:
"Ngươi biết được thân phận thực sự của hắn, hắn cũng biết thân phận của ngươi. Ngươi sử dụng Sinh Tử Bộ của Thiên Đình, loại bảo vật này có số lượng không nhiều, hắn rất nhanh sẽ điều tra ra được ngươi. Ngươi tự giải quyết cho tốt đi!"
Tần Mục đương nhiên giật mình kinh sợ, lúc này hắn mới biết manh mối là ở đâu.