Mục Thần Ký

Chương 573: Lục ly xuống


trước sau

Hắn vừa dứt lời, dưới tay Thanh Nghiêm đột nhiên không còn gì. Thân thể của Ban Công Thố ép sát đất, hóa thành một cái bóng!

Trong lòng Thanh Nghiêm thầm cả kinh, lấy tay chộp về phía cái bóng dưới đất, đã thấy cái bóng kia vù một tiếng tản ra, hóa thành một làn khói, khiến cho hắn bắt hụt!

Làn khói kia chia làm hơn mười luồng, dán sát mặt đất rời đi. Các cao thủ trẻ tuổi khác của Long thôn khác đều bay lên trời, đánh về phía các phương hướng khác nhau, mỗi người đuổi theo một làn khói, đánh tan từng làn khói, nhưng trong làn khói kia lại không tung tích của Ban Công Thố.

Đột nhiên, Tần Mục giơ tay lên đánh ra một đường kiếm quang, huyết quang hiện ra, một chân đột nhiên xuất hiện, rơi trên mặt đất, hiện ra vết máu loang lổ.

Tần Mục lấy khí ngự kiếm, kiếm lóng lánh, nhưng mà lại đâm một khoảng không.

Càng nhiều làn khói tản ra bốn phương tám hướng. Khắp nơi đều là làn khói, trong làn khói truyền đến giọng điệu kinh sợ của Ban Công Thố:

- Họ Tần, ta với ngươi không đội trời chung!

Ở đây vốn luôn có người đến người đi, lúc này sương mù tràn ngập mỗi con đường, không ít người đi đường không ngừng kinh ngạc kêu lên.

Rất nhiều cao thủ Long tộc tìm kiếm trong đám người xung quanh, càng khó có thể tìm được tung tích của Ban Công Thố.

Sắc mặt của Thanh Nghiêm lúc trắng lúc xanh, hắn chính là một vị Long Thần lại bị Ban Công Thố chạy ra ngoài từ dưới tay, hắn chợt cảm thấy không còn mặt mũi. Hơn nữa Ban Công Thố là một người què, một chân dài một chân ngắn, chân ngắn còn là một cái chân dê, lại để người này chạy ra ngoài, thực sự mất mặt.

Chỉ có điều cũng không trách được hắn. Lúc trước hắn không có sự thù địch, chỉ là vỗ vào vai của Ban Công Thố, vẫn chưa muốn bắt người này, đợi đến khi Tần Mục nói nhắc nhở, hắn đã không kịp bắt Ban Công Thố lại.

Bản lĩnh chạy thoát thân của Ban Công Thố làthiên hạ vô song, cho dù là Tần Mục cũng tự thẹn mình không bằng. Cho dù là Tinh Ngạn muốn bắt Tần Mục, cũng cần phải ngăn cản hắn ở trong ngõ cụt, nói gì tới Ban Công Thố?

Tần Mục thấy tất cả mọi người ở Long thôn có chút ủ rũ, nói:

- Các vị không cần chán nản. Ban Công Thố có bản lĩnh chạy trốn ngay cả ta cũng tự thẹn không bằng. Ta với hắn ở cùng cảnh giới đã từng tranh đấu qua mấy lần, cũng bắt không được hắn, chỉ có thể chém đứt một chân của hắn. Mà nay hắn đã cao hơn ta một cảnh giới, hắn đã là đại cao thủ của cảnh giới Thiên Nhân, bản lĩnh lại tăng lên rất nhiều. Lúc trước hắn không thể thi triển ra thần thông chạy thoát thân, bây giờ lại có thể thi triển ra đầy đủ, càng khó có thể lưu hắn lại. Ta có thể được sự giúp đỡ của các vị chém đứt một chân của hắn, đã xem là thành quả tương đối không tầm thường.

- Cảnh giới Thiên Nhân lại có bản lĩnh chạy thoát thên như vậy, thật là giỏi.

Đám người của Rồng thôn kinh ngạc thán phục không thôi.

Chỉ có điều trong lòng mọi người càng khó chịu hơn. Ban Công Thố hiện tại chỉ còn lại có một cái chân con dê, vẫn từ trong tay bọn họ chạy ra ngoài, bản lĩnh chạy trốn này quả thật có thể nói khủng khiếp!

Lần này bọn họ ra khỏi thôn đã mang suy nghĩ đánh một trận thành danh, thật không nghĩ tới vừa ra thôn lại gặp phải Ban Công Thố một quái thai như vậy, nhận chút cản trở.

Thanh Nha hưng phấn nói:

- Ngày đầu tiên chúng ta ra khỏi thôn, lại gặp được một người thú vị như vậy, thế giới bên ngoài thôn còn muốn đặc sắc hơn so với sự tưởng tượng của ta!

Những người khác trong Long thôn lại không có hưng phấn như nàng.

Tần Mục thấy vậy, cười nói:

- Các ngươi đã qua một khoảng thời gian rất lâu chưa có tiếp xúc qua bên ngoài, đạo pháp thần thông có chút lạc hậu, các ngươi tạm thời không nên vội vàng quay về thôn, không bằng theo ta đi tới Thái Hoàng Thiên, rèn luyện nhiều hơn, tiếp xúc một chút với đạo pháp thần thông của thế giới hiện nay.

Mọi người đồng ý.

Thanh Nghiêm do dự một chút, nói:

- Lần này ra khỏi thôn, lão tổ phân phó chúng ta nói, không được đi lại quá gần với nhau...

Tần Mục nhặt cái chân gãy của Ban Công Thố lên, phong tỏa lại vết thương của cái chân gãy, luyện một ít nước thuốc, sau đó đặt cái chân gãy vào bên trong, hắn cười nói:

- Thanh Hoang tiền bối vẫn quá cẩn thận. Các ngươi cũng có thể nhìn ra được, ta cũng không phải là người xấu, các ngươi đến Thái Hoàng Thiên, có thể hỏi thăm Thiên Thánh giáo chủ Tần Mục, bảo đảm mọi người đều ca ngợi, danh tiếng rất tốt!

Thanh Nha hiếu kỳ nói:

- Nghiêm thúc đã từng đi qua Duyên Khang, nói Thiên Thánh giáo là Thiên Ma giáo, danh tiếng thật sự không tốt.

Vẻ mặt Tần Mục tươi cười, nói:

- Những điều đó đều là hiểu nhầm, mà hiện nay hiểu nhầm đã được loại bỏ. Thiên Thánh giáo chúng ta hiện nay có danh tiếng ở Duyên Khang thế nào, ngươi cứ việc hỏi thăm, tuyệt đối là tiếng lành đồn xa!

Tần đại giáo chủ xoay người, sắc mặt thâm trầm đi vào cầu dịch chuyển trao đổi linh năng, thầm nghĩ:

- Người dám nói Thiên Thánh giáo chúng ta là Ma Giáo, trên cơ bản đều đã bị ta đánh cho tàn phế. Nhưng khó bảo toàn có người ở sau lưng ta nói xấu ta, cho nên ta vẫn phải đi tới Thái Hoàng Thiên. Ta và Thiên Thánh giáo ở Thái Hoàng Thiên có danh tiếng rất tốt. Chỉ cần sau khi bọn họ nghe ngóng, lại cách vào giáo không xa...

Thanh Nghiêm dẫn theo nam nữ trẻ tuổi của Long thôn theo hắn đi vào cầu dịch chuyển trao đổi linh năng, nhất thời trời đất quay cuồng, chỉ cảm thấy thời không di chuyển cực nhanh, đợi cho chân bọn họ cảm thấy đứng vững, đi ra cầu dịch chuyển trao đổi linh năng, trước mắt bọn họ nhất thời xuất hiện một thế giới khác với trời đất mênh mông bao la hùng vĩ!

Mọi người tặc lưỡi lấy làm kỳ lạ.

Tần Mục lại nhìn về phía xa, sắc mặt trở nên nghiêm trọng.

Trên bầu trời, các thợ thủ công của Duyên Khang quốc đang lắp ráp vòng mặt trời thứ hai, đã kiến được hơn phân nửa, hai vòng mặt trời soi sáng, cũng không thể hoàn toàn soi sáng Thái Hoàng Thiên.

Ở nơi cực xa, chỗ bầu trời u ám, dưới bầu trời ma khí giống như sương, bao phủ thiên địa.

Dưới mảnh bầu trời này chính là lãnh địa Ma tộc, từng ngọn tế đàn cực lớn giống như từng ngọn núi cao đang bắn ra ánh sáng màu đen nồng đậm mạnh mẽ, ánh sáng màu đen giống như làn khói, xông thẳng lên trời!

Từng ánh sáng màu đen giống như là cây cột đứng sừng sững ở trong thiên địa, trong ánh sáng màu đen thỉnh thoảng có một thân thể cao lớn từ trên cao hạ xuống!

- Ma tộc đang huyết tế, chẳng lẽ là bọn họ mời được Ma tộc lão tổ tông của bọn họ từ U Đô tới, những Ma Thần đó đo ma tính và oán niệm lắng đọng mà ra đời?

Tần Mục lấy lại bình tĩnh, hắn bị Phược Nhật La bắt đi, đã từng ở trong địa doanh của Ma tộc nhìn thấy từng ngọn tế đàn khổng lồ với khí thế khổng lồ không tầm thường, từ trong miệng của Phược Nhật La hắn biết được, những tế đàn chính là dùng để triệu hoán Ma Thần U Đô!

Lúc đó Phược Nhật La kích động nguyền rủa bên trong ngọc bội của hắn, gặp phải nguyền rủa công kích, Phược Nhật La bị thương nặng, rất nhiều tế đàn cũng bị phá hủy.

Hiện tại xem ra, Ma tộc đã xây lại tế đàn!

Mà nay, những tế đàn đã được khởi động, đang có Ma Thần của U Đô cuồn cuộn không ngừng đột phá hàng rào của U Đô cùng Thái Hoàng Thiên, hạ xuống đến thế giới này!

- Tình thế nghiêm trọng...

Tần Mục lấy lại bình tĩnh, gọi đến thủ vệ Thái Hoàng Thiên trông giữ cầu dịch chuyển
trao đổi linh năng tới, vẽ một bức tranh, nói:

- Nếu gặp phải một thiếu niên có một cái chân dê từ trong cầu đi ra, lập tức chém hắn, không nên để cho hắn có cơ hội giải thích!

Thủ vệ kia thu bức tranh, để cho các thủ vệ khác truyền tay nhau đọc, nói:

- Tần giáo chủ yên tâm, nếu như thiếu niên này quả thực tiến vào cầu dịch chuyển trao đổi linh năng, khẳng định khó thoát khỏi cái chết!

- Chỉ mong các ngươi có thể diệt trừ hắn...

Tần Mục dẫn theo mọi người vội vàng rời đi, chạy tới Ly thành.

Ly thành giống như gặp phải kẻ địch lớn, đang luyện binh. Duyên Khang quốc sư cùng và đám thần chỉ Bàng Ngọc đứng ở trên thành lâu, nhìn trận pháp thiên quân vạn mã biến hóa phía dưới, Tần Mục dẫn theo đám người Thanh Nghiêm, Thanh Nha đi tới thành lâu đi lên, hắn vốn chính là ở chỗ này.

- Tần giáo chủ, mấy vị này là?

Duyên Khang quốc sư kinh ngạc, quan sát đám người Thanh Nghiêm, Thanh Nha, thầm giật mình.

Hắn có thể nhìn ra được, ba mươi bảy người phía sau lưng Tần Mục này có lai lịch không tầm thường, ngoại trừ Giang Miểu ra, toàn thân của những người khác đều có tu vi vô cùng hùng hồn, thậm chí còn có hai người chỉ sợ là thần chỉ, không biết Tần Mục từ nơi nào mời tới được một nhóm đại cao thủ như vậy.

- Quốc sư, bọn họ là người của Long thôn Đại Khư, cách Tàn Lão thôn chúng ta có hơi xa, ta thật vất vả mới mời được bọn họ tới.

Tần Mục giới thiệu một hồi, nói:

- Thanh Nghiêm thế huynh, Thanh Hòa thế tỷ, vị này chính là quốc sư của Duyên Khang quốc, thánh nhân năm trăm năm mới xuất hiện.

- Thánh nhân năm trăm năm mới xuất hiện làm sao có thể có thể so sánh được phách thể trên đời hiếm thấy? Tần giáo chủ, thôn trang Đại Khư của các ngươi thực sự là tàng long ngọa hổ. Trước có Cửu lão của Tàn Lão thôn, hiện tại lại có ba mươi sáu anh kiệt của Long thôn, thực sự sâu không lường được.

Duyên Khang quốc sư nhìn về phía đám người Thanh Nghiêm, Thanh Hòa chào, cười nói:

- Các vị tới thật đúng lúc, ta đang lo lắng không biết nên đánh một trận chiến này thế nào, có các vị trợ giúp, áp lực cũng sẽ nhỏ hơn một chút.

Thanh Nghiêm vội vàng hoàn lễ, nói:

- Sớm nghe tới danh tiếng của quốc sư, hôm nay rốt cuộc mới được gặp. Thánh nhân năm trăm năm mới xuất hiện, truyền thuyết này đã cực kỳ lâu đời. Ta ở niên đại Khai Hoàng lại sớm có nghe thấy thấy. Tần thế huynh còn là phách thể sao?

Hắn nhìn về phía Tần Mục, cười nói:

- Thực không dám giấu giếm, ta từ chỗ của Thanh Hoang lão tổ đã nghe qua lời đồn đại có liên quan tới phách thể!

Duyên Khang quốc sư ngạc nhiên, thầm nghĩ:

- Thế gian này cuối cùng lại thật sự có phách thể sao? Ta vốn còn có chút nghi ngờ...

Hắn lên tinh thần, nói:

- Các vị, Ma tộc đưa tới rất nhiều viện binh, Thiên Sư lại đi thế giới Ma tộc đến nay không về, không biết có chuyện gì xảy ra. Thái Hoàng Thiên mặc dù có Duyên Khang trợ giúp, nhưng số lượng các thần chỉ bên trong Duyên Khang không nhiều, còn xa mới bằng Ma Thần do Ma tộc lần này triệu hoán đến...

Sắc mặt đám người Bàng Ngọc Chân Thần nghiêm trọng. Tang Diệp tôn thần nói:

- Những Ma Thần của U Đô là Ma tộc lão tổ tông, chỉ biết tới giết chóc, so với Ma tộc còn muốn tàn bạo tanh mùi máu hơn. Bọn họ mang đến rất nhiều yêu ma quỷ quái cực kỳ đáng sợ, thực lực so với Ma tộc cao đẳng còn mạnh hơn, hơn nữa số lượng cũng rất nhiều! Thái Hoàng Thiên sợ rằng không thủ được...

Mọi người im lặng.

Tần Mục nhìn về phương xa, trong từng ánh sáng màu đen không ngừng có Ma Thần của U Đô triệu hoán qua, thầm nghĩ:

- Nữ tử tên gọi là Lưu Ly trong Sinh Tử thần tàng của Tinh Ngạn lại đến từ U Đô, nữ tử này đến tìm ta là vì chuyện gì? Phược Nhật La lần này triệu hoán Ma Thần của U Đô, không biết có nàng hay không...

Tại Đại Đô của Ma tộc.

Phược Nhật La xoa xoa ngực, nhìn tế đàn trước mặt, trên tế đàn có một đạo ma quang đang điên cuồng cuốn lên, rất nhiều Ma tộc tướng sĩ đang không ngừng tàn sát nhân tộc và Ma Tộc cấp thấp, biến bọn họ trở thành tế phẩm, hiến tế máu thịt.

Hiến tế lần này tiêu hao tế phẩm quá nhiều, hiển nhiên triệu hoán ra Ma Thần của U Đô có thực lực càng mạnh hơn.

Nếu không phải như vậy, cũng không thể kinh động đến Phược Nhật La.

Sau một lúc lâu, ma quang trong không trung đột nhiên thu lại, nhanh chóng hạ xuống, đợi cho ma quang hoàn toàn tản đi, chỉ thấy một vị giai nhân tuyệt sắc với chiếc bóng cô đơn đứng ở giữa tế đàn.

Phược Nhật La nhìn thấy vị giai nhân tuyệt sắc này, sắc mặt không khỏi đại biến, cái cổ xoắn lại đổi thành khuôn mặt có dáng vẻ tươi cười, cười ha ha nói:

- Lục Ly một trong bốn đại thống lĩnh U Đô, tại sao lại hưởng ứng triệu hoán của ta tự mình hạ xuống?

Giai nhân tuyệt sắc này bước liên tục từ trên bậc thang của tế đàn từng bậc một đi xuống, sau khi nhìn ra bốn phía, trong miệng lại truyền đến giọn nói của nam tử, cười nói:

- Ta tới tìm một người, một thiếu niên mười tám tuổi, trước ngực của hắn có treo một cái ngọc bội có viết một chữ Tần.

Phược Nhật La kêu lên một tiếng rên rỉ, chỉ cảm thấy vết thương trước ngực mình mơ hồ bị đau. Đó là vết thương Tần Mục để lại cho hắn.

- Lục Ly, ta đã nhìn thấy người thiếu niên ngươi muốn tìm.

Phược Nhật La thản nhiên nói:

- Ngọc bội của hắn rất cổ quái, nhưng hắn lại càng cổ quái hơn.

- Ngươi nhất định là tháo ngọc bội của hắn xuống, thậm chí thử giải ngọc bội bên trong ngọc bội.

Lục Ly cười tủm tỉm nói:

- Thương thế của ngươi đến bây giờ còn chưa có khỏi hẳn, chắc hẳn là chính là thương tích do hắn gây ra? Ngu xuẩn.

Sắc mặt củ Phược Nhật La tái xanh, Lục Ly cười nói:

- Nếu như ngươi có thể bắt được thiếu niên họ Tần này, ta ngược lại có thể giúp ngươi chiếm đoạt Thái Hoàng Thiên.

Phược Nhật La lại đổi thành một khuôn mặt tươi cười, cười to nói:

- Lục Ly thống soái đại giá quang lâm, chính là vẻ vang cho Ma tộc ta.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện