Sơ tổ Nhân Hoàng còn rất yếu ớt, hai con mắt to kỳ quái tuy rằng rất không đáng tin cậy nhưng một lần tản ra tất cả dược lực của linh đan lại vẫn thành công, thương thế nguyên thần của Sơ tổ Nhân Hoàng cũng bởi vậy giảm bớt đi rất nhiều, tránh thoát Trảo Thần đao trên Trảm Thần đài.
Đương nhiên, Tần Mục không biết chuyện này, nếu biết, nhất định sẽ trị cho hai tròng mắt lớn một trận.
Sơ tổ miễn cưỡng đứng dậy, thân thể lảo đảo, thương thế thân thể của hắn đã khỏi hẳn nhưng nguyên thần và Thiên Cung còn bị thương rất nặng, cũng may tính mạng đã không có gì đáng ngại nữa.
- Thương thế của Xích Khê nhẹ hơn so với ta, thực lực của hắn hiện nay đã cao hơn ta.
Sơ tổ Nhân Hoàng khẽ nói:
- Ta chỉ sợ không che chở được cho ngươi.
Tần Mục không lưu tâm:
- Hắn cho dù biết ngươi bây giờ không có bao nhiêu thực lực, cũng không dám xuống tay với ngươi, hắn không dám đánh cược. Đợi đến khi ta chữa trị hết thương thế của ngươi, hắn lại không dám đánh cược nữa.
Sơ tổ Nhân Hoàng lắc đầu:
- Ta lo lắng không phải là hắn, mà là Huyền Không Giới. Trước khi tiến vào Huyền Không Giới, ngươi có nắm chắc trị hết cho ta sao?
Tần Mục do dự một chút, hắn thật sự không có nắm chắc ở trong thời gian mấy tháng này sẽ trị hết cho Sơ tổ, thương thế của nguyên thần cực kỳ vướng tay vướng chân, thương thế của Thiên Cung hắn càng không có bất kỳ kinh nghiệm nào. Hơn nữa, ở trên chiếc thuyền nát này cũng không có nhiều linh dược, như vậy loại dược liệu trong túi Thao Thiết của hắn tuy nhiều, nhưng vẫn thiếu một chút dược liệu mấu chốt.
Muốn trị hết cho Sơ tổ, cần phải đi Huyền Không Giới xem thử có thể mua được đầy đủ linh dược hay không.
- Thiên Khuynh Tam Thức tổn thương đối với ngươi quá lớn, sau này trăm triệu lần không có khả năng vận dụng.
Tần Mục dặn dò.
Sơ tổ Nhân Hoàng lắc đầu:
- Ta không muốn để cho Thiên Sư xem ta là một đào binh nữa.
Tần Mục đương nhiên giật mình kinh sợ, làm đào binh một lần, cả đời đều phải cõng trên lưng danh xấu là đào binh, thật sự có chút tàn khốc.
- Thiên Sư nói ngươi là đào binh, nguyên nhân chủ yếu có khả năng cũng không phải bởi vì ngươi trốn khỏi trận chiến ấy.
Tần Mục trái lo phải nghĩ, suy đoán ý tứ của Tiều Phu thánh nhân, nói:
- Sau khi ngươi làm đào binh, lại chạy trốn hai vạn năm, chưa bao giờ đối mặt với hiện thực. Hai vạn năm qua, ngươi ẩn cư, không có việc gì, chưa từng làm ra bất kỳ cố gắng, cũng không có làm được bất cứ chuyện gì, thậm chí ngay cả đệ tử cũng không giáo dục tốt. Hắn sẽ không bởi vì ngươi một lần chạy trốn mà oán hận ngươi, nhưng ngươi chạy hai vạn năm chuyện này lại làm cho hắn không có cách nào tha thứ.
Sơ tổ Nhân Hoàng đương nhiên giật mình kinh sợ tới mức xuất thần.
Tần Mục không nói thêm gì nữa, nhìn vườn thuốc bị giẫm hỏng, thoáng nhíu mày. Những dược liệu này là lấy nguyên công tạo hóa mới có thể bồi dưỡng ra được, chỉ có điều vẫn thiếu rất nhiều vị dược liệu.
Trong túi Thao Thiết của hắn căng phồng lên, hai Ngọc Nhãn đẩy tới đẩy lui. Tần Mục thả hai Ngọc Nhãn này ra, hai tròng mắt lớn rơi xuống đất, hai tay đỡ hai bên con mắt to của mình, bước từng bước chân hoạt động một vòng, quan sát tình hình xung quanh.
- Ca, ca, có Nữu, có Nữu!
Thái Âm Ngọc Nhãn nhìn về phía Linh Dục Tú bĩu môi, hưng phấn nói:
- Là phát hiện một trong hai Nữu của chúng ta!
Hai tròng mắt nhất thời sáng lên, nhìn chằm chằm vào Linh Dục Tú không tha, hung hăng xem xét một khoảng thời gian, lúc này mới cảm thấy mỹ mãn.
Linh Dục Tú kinh ngạc quan sát hai con mắt này, cẩn thận từng li từng tí vòng qua bọn họ đi tới bên cạnh Tần Mục, khẽ nói:
- Vạn Thần Tự Nhiên Công?
Tần Mục gật đầu.
- Ngươi thế nào lại hoán linh bọn họ?
Linh Dục Tú khẽ nói:
- Hai cái tròng mắt lớn này rất lợi hại, thần chỉ bình thường vẫn không có cách nào ngăn cản được ánh mắt của chúng, nếu chẳng may tạo phản, hiện tại chúng ta căn bản không khống chế được bọn họ. Đúng rồi, bọn họ biết mình rất lợi hại không?
Tần Mục lắc đầu, nói nhỏ:
- Bọn họ không biết. Bọn họ vẫn lo lắng bị ta đánh quay về nguyên hình.
Linh Dục Tú thở phào nhẹ nhõm, lại nhắc tới một chuyện, khẽ nói:
- Bọn họ biết mình là con mắt của Thao Thiết sao? Sau khi cái rương bị ngươi hoán linh, giống như một con Thao Thiết vậy, thích ăn loạn cái gì đó, vẫn coi Long Kỳ Lân thành thi thể ăn vài lần.
Tần Mục lắc đầu nói:
- Cũng không biết. Bọn họ rất đơn thuần.
Hai Ngọc Nhãn lăn qua lăn lại, thì thầm, không biết đang len lén trò chuyện gì.
Linh Dục Tú đi tới, cười nói:
- Hai người các ngươi, sau này lại một người tên là Tiểu Dương, một người tên là Tiểu Âm, có được hay không?
- Được!
Hai Ngọc Nhãn trăm miệng một lời nói:
- Nữu!
Linh Dục Tú đi tới, nhìn về phía Tần Mục khẽ nói:
- Hai mắt to kỳ quái này hình như không đơn thuần như vậy, bọn họ gọi Nữu.
Hai tròng mắt lớn chạy đến trong khu rừng rậm rạp, sau một lúc lâu, rừng rậm cháy. Linh Dục Tú vội vàng nhét cái hộp nhỏ vào trong lòng Tần Mục, bước nhanh tới, không nói lời nào nguyên khí hóa thành từng con thủy long, ở trong rừng rậm xuyên qua quay lại, tiêu diệt thế lửa.
Hai con mắt to quái đứng ở nơi đó dương dương đắc ý, thầm nói:
- Ta đã nói biện pháp này có thể kéo Nữu đến đây mà?
- Ca ca quả nhiên thông minh!
Linh Dục Tú giận dữ, sau một lúc lâu, thiếu nữ cầm theo chân của hai mắt to kỳ quái một đường kéo bọn họ đang giận đùng đùng đi tới, ném tới trước mặt Tần Mục:
- Hai tên khốn kiếp này phóng hỏa, thiếu chút nữa lại đốt cháy đất rừng này! Nếu như đốt ở đây, chúng ta đều phải chết không có chỗ chôn! Vẫn là đánh cho bọn họ quay về nguyên hình đi thôi, đỡ phải lăn qua lăn lại!
- Bà cô tha mạng...
Hai con mắt to kỳ quái chân quỳ rạp xuống đất, tròng mắt nằm trên mặt đất.
Tần Mục khổ sở nói:
- Ta còn cần để cho bọn họ đi tới Thiên Cung của Sơ tổ, hiện nay vẫn không giết được...
Linh Dục Tú quát:
- Khoản nợ này tạm thời ghi nhớ, còn dám phạm sai lầm, lại chém đầu các ngươi!
Toàn thân hai con mắt to kỳ quái run rẩy ôm nhau, trong mắt đều là sự kinh hoàng.
- Chúng ta hình như không có đầu...
- Im lặng, đừng nói chuyện! Nàng không có phát hiện chúng ta không có đầu, bị ngươi nhắc nhở, lại muốn tới đâm mù mắt của chúng ta thì sao?
Tần Mục tiếp tục luyện dược, đợi đến khi dược lực linh đan trong cơ thể Sơ tổ Nhân Hoàng tiêu hao hết, lại để cho hai con mắt to kỳ quái đi đưa thuốc một lần, mình thì đi tới đuôi thuyền, thận trọng quan sát thần huyết của Đại Nhật Tinh Quân chảy xuống.
Đại Nhật Tinh Quân bị thương rất nặng, thần huyết chảy ở trên thuyền lại lập tức bị thiêu đốt, bị Sơ tổ Nhân Hoàng lấy kiếm khí dập tắt. Chỉ có điều thần uy trong thần huyết vẫn còn, không ngừng hiện ra mỗi một ký hiệu phức tạp thật nhỏ, biến hóa ra ánh sáng kỳ ảo sau đó tiêu tan, rất kỳ diệu.
Tần Mục không dám chạm đến, vào lúc này Sơ tổ Nhân Hoàng run rẩy đi tới, rút bội kiếm bên thắt lưng ra đưa cho Tần Mục, nói:
- Sử dụng cây kiếm này thử xem...
Tần Mục tiếp nhận Ngọc Minh kiếm, quan sát một hồi, hắn vẫn là lần đầu cẩn thận quan sát thanh bảo vật trấn cung này. Ngọc Minh kiếm chỉ dùng cho hoàng tử tới trấn thủ Ngọc Minh Cung, uy lực cực kỳ đáng sợ, thân kiếm vô cùng sáng ngời giống như là một chùm ánh sáng hình kiếm. Ánh sáng lấp lánh, hình như không có chiều dài cố định, hiển nhiên chế luyện kiếm này dùng đến tiêu chuẩn công nghệ cực cao.
Loại trình độ rèn này, thậm
chí là câm điếc hiện nay cũng chưa từng đạt được!
Đột nhiên, Tần Mục lấy ra Vô Ưu kiếm, cùng Ngọc Minh kiếm so sánh một chút. Vô Ưu kiếm lại có vẻ chất phác hơn rất nhiều, thần uy không hiện, cũng không có sáng ngời như Ngọc Minh kiếm vậy. Vô Ưu kiếm giống như là do thần kim bình thường rèn ra thần binh bình thường, hoàn toàn không hiện ra kỹ thuật rèn cao thâm.
- Cây kiếm này của ngươi...
Thần sắc của Sơ tổ Nhân Hoàng thoáng động, nhìn về phía Tần Mục nói:
- Để cho ta xem một chút!
Tần Mục chuyển Vô Ưu kiếm cho hắn, Sơ tổ Nhân Hoàng nhiều lần quan sát, sắc mặt không ngừng thay đổi. Sau một lúc lâu hắn mang theo vài phần mê man cùng buồn bã, âm thanh khàn khàn nói:
- Ai cho ngươi?
- Phụ thân ta.
Tần Mục sử dụng Ngọc Minh kiếm nhẹ nhàng chọc vào một đám thần huyết của Đại Nhật Tinh Quân, trong tròng mắt có từng tầng trận văn xoay tròn, lấy Cảnh Tiêu Thiên Nhãn cẩn thận quan sát đống thần huyết này, nói:
- Hắn cùng với Trấn Tinh Quân lập được ước hẹn với Thổ Bá, không thể nhìn thấy ta, cho nên cho ta thanh bội kiếm này xem như là một niệm tưởng.
Sơ tổ Nhân Hoàng nói:
- Ngươi biết tên cây kiếm này sao?
- Vô Ưu kiếm. Khi ta nhận được cây kiếm này, nhìn thấy được hai chữ Vô Ưu trên thân kiếm.
Tần Mục cẩn thận từng li từng tí, nhẹ nhàng điểm một chút ở trên thần huyết của Đại Nhật Tinh Quân. Uy năng của thần huyết bị Ngọc Minh kiếm áp chế nhưng bị hắn một chỉ điểm ra, chỉ thấy đám thần huyết nho nhỏ này lập tức căng phồng lên, hóa thành huyết cầu với phạm vi hơn một trượng.
Tần Mục khẽ búng năm ngón tay, một ngón tay lại tiếp một ngón tay lần lượt bắn ở trên huyết cầu. Huyết cầu này không ngừng tăng lên, càng lúc càng lớn, cuối cùng hóa thành một huyết cầu lớn trăm trượng từ từ xoay tròn ở trên thân kiếm!
- Vô Ưu kiếm...
Sơ tổ Nhân Hoàng khẽ cười một tiếng, khẽ nói:
- Bây giờ gọi Vô Ưu kiếm. Đúng rồi, quả thật không lo...
Tần Mục tập trung tinh thần, hai tròng mắt có trận pháp điên cuồng xoay tròn, căn bản cũng nhìn thấy được rõ ràng từng hạt thần huyết bên trong huyết cầu.
- Sơ tổ, vị Đại Nhật Tinh Quân này cũng không phải là Đại Nhật Tinh Quân thật sự. Hắn giống như ngươi, đều là người tu luyện thành thần.
Tần Mục đột nhiên nói:
- Ngươi tới nhìn xem, máu hắn thật ra là máu người, Thần Ma từ trong mặt trời sinh ra trong cơ thể không nên có máu người. Hắn ở trong máu in lên một loại ấn ký phù văn kỳ diệu, trên mỗi một hạt máu nhỏ nhất đều bị đóng ấn lên ấn ký phù văn vô cùng nhỏ, loại ấn ký phù văn này chắc hẳn chính là một loại phù văn hỏa diễm hoặc phù văn thuần dương.
Sơ tổ Nhân Hoàng nói:
- Hiện tại nguyên thần của ta suy yếu, vẫn không có cách nào phát động mắt thần. Ngươi miêu tả loại phù văn này ra, để cho ta xem một chút.
Tần Mục tản đi huyết cầu, huyết cầu lớn nhanh chóng thu nhỏ lại, hóa thành đống máu tròn nho nhỏ.
Tần Mục bắn kiếm, đống máu rơi xuống đất.
Hắn lấy nguyên khí làm bút, ở trên không trung hiển hóa ra ấn ký phù văn bản thân nhìn thấy. Phù văn này là một loại ấn ký cực kỳ kỳ diệu, vô cùng phức tạp, hình như giấu bên trong các loại hoa văn hình vẽ thần thú hỏa hệ, chỉ có điều cũng không hoàn toàn tương đồng, chính là nguyên nhân Tần Mục không nhìn ra được đó là phù văn hỏa diễm hay vẫn là phù văn thuần dương.
- Là ấn ký phù văn của thời đại Thượng Hoàng, có khác biệt cùng phù văn hỏa diễm và phù văn thuần dương của thời đại Khai Hoàng.
Sơ tổ Nhân Hoàng cẩn thận quan sát, nói:
- Thiên Sư nghiên cứu ở trên phương diện này rất sâu, ta vẫn chưa học qua bao nhiêu. Chỉ có điều có thể khẳng định, Đại Nhật Tinh Quân này thật sự là người tu luyện thành thần, cũng không phải là Đại Nhật Tinh Quân thật sự!
Hai người liếc mắt nhìn nhau, sắc mặt nghiêm trọng.
Tần Mục lẩm bẩm:
- Như vậy vì sao thần nhân của thời kỳ Thượng Hoàng lại trở thành Đại Nhật Tinh Quân, Đại Nhật Tinh Quân thật sự lại ở nơi nào? Xích Khê nói, thời đại Thượng Hoàng tồn tại ba mươi vạn năm, so với bất kỳ một thời đại nào đều phải lâu dài hơn, vì sao thời đại này có thể kiên trì lâu như vậy?
Sơ tổ Nhân Hoàng còn có chút suy yếu, trả Vô Ưu kiếm lại cho hắn, thở hổn hển nói:
- Thời đại Khai Hoàng lúc đầu còn có di tích của thời đại Thượng Hoàng, chỉ có điều địa tầng văn minh đứt gãy rất nghiêm trọng, cho dù là Khai Hoàng cũng không thể suy đoán ra thời đại Thượng Hoàng xảy ra chuyện gì. Muốn biết bí mật của thời đại Thượng Hoàng, trừ khi có thể trở lại quá khứ. Thời đại này chỉ sợ còn phức tạp hơn so với chúng ta tưởng tượng rất nhiều.
Tần Mục giật mình, nghĩ đến cuộc hành trình xuyên qua không thể tưởng tượng nổi lần đó mình và Ban Công Thố cùng trải qua, nhớ tới Bạch Cừ Nhi, thầm nghĩ:
- Trở lại quá khứ? Ta từng trở lại một lần...
- Thanh Vô Ưu kiếm này, ngươi hãy gìn giữ nó cẩn thận, nhất định không nên vứt bỏ.
Sơ tổ Nhân Hoàng nói:
- Cho dù phải liều tính mạng của ngươi cũng phải bảo vệ nó, nó rất quý trọng.
Tần Mục xoa Vô Ưu kiếm, gật đầu nói:
- Ta biết. Đây là thứ duy nhất phụ thân ta đưa cho ta, bất kể như thế nào ta cũng sẽ không vứt bỏ nó! Ngay cả nó có một điểm rất cổ quái, Sơ tổ, ta sử dụng Ngọc Minh kiếm của ngươi cũng có thể miễn cưỡng phát huy ra một đường uy lực, nhưng cây kiếm này ta trước sau không có cách nào kích phát ra uy lực của nó. Đây là vì nguyên nhân gì?
Sơ tổ Nhân Hoàng muốn nói lại thôi, suy nghĩ một lát, cuối cùng vẫn không nói ra nguyên nhân:
- Tương lai ngươi sẽ biết.