Trung tâm Thái Dương thuyền, một âm thanh giòn tan truyền đến, ngọc bội trước ngực Tần Mục nhẹ nhàng bay lên, tựa hồ muốn bay về phía Thái Dương thuyền. Tần Mục hơi giật mình, vội vàng theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy nói chuyện chính là một người khổng lồ cực kỳ vĩ đại, cao hơn nhiều những người khổng lồ khác trên thuyền, như là một vị Thiên Thần.
Hai chân của nàng đã chìm vào thân tàu hơn phân nửa, sắp ngập đến phần eo, dù vậy, nàng cũng cao trăm trượng.
Nàng có bốn cánh tay, bốn cánh tay trước mặt sau lưng, mỗi cái nắm lấy một cây cột, cây cột có xích sắt quấn quanh, mà những xích sắt này chính là những dây xích buộc vào mặt trời màu đen trên không trung kia!
Quanh thân nàng lửa cháy hừng hực, tựa như người lửa, thế lửa hừng hực khiến khi Tần Mục nhìn vào thân thể của nàng liền có một loại cảm giác bị thiêu đốt.
Nói cũng kỳ, Tần Mục nhìn thấy mặt mũi nàng, vậy mà cảm thấy đây không phải là một nữ nhân trưởng thành, mà là một bé gái còn nhỏ tuổi hơn hắn.
Chỉ là thân thể cao to như vậy, làm sao có khả năng là bé gái?
Nàng có vẻ rất uể oải, chính đang há mồm thở dốc.
"Tiền bối nhận ra khối ngọc bội này?"
Tần Mục khẽ nhúc nhích trong lòng, liền vội vàng lấy ngọc bội trước ngực xuống, chỉ thấy bốn bàn tay của nữ khổng lồ kia buông ra, thân thể dần dần thu nhỏ lại, cũng không lâu lắm, liền từ một người khổng lồ cao hơn trăm trượng biến thành thiếu nữ còn muốn thấp hơn Tần Mục một nửa.
"Tiền bối?"
Âm thanh nàng rất là trong trẻo, cười đến rất là vui vẻ, sau khi thở hổn hển hai cái mới nói: "Ta mới không phải là tiền bối... "
Nàng cố sức rút hai chân của mình ra khỏi thân tàu, chiếc Thái Dương thuyền này rất quái lạ, hai chân của nàng vậy mà như là dung hợp với thuyền, ngọn lửa của thuyền như mạch máu trong hai chân nàng, nhất định phải rất cố gắng mới có thể rút ra.
Chờ đến khi nàng rút hai chân ra thì chỗ nàng đang đứng lại khôi phục bằng phẳng, nơi hai chân dung hợp cùng thân tàu có hai cái lỗ, đang chầm chậm khép lại.
Cô gái này thử đi lại hai bước, đi đứng có chút run rẩy, suýt nữa ngã nhào trên đất, bốn cánh tay vội vã vịn lên mặt đất, có chút ngượng ngùng nói: "Ngươi có thể lên thuyền hay không?"
Tần Mục nhìn về phía những người khổng lồ khác trên Thái Dương thuyền, trong đó có một ông lão khổng lồ gật gật đầu, thấp giọng nói: "Để hắn tới."
Một người khổng lồ quần áo đơn giản đi tới đầu thuyền, đưa cánh tay ra, cánh tay trở thành cầu nối giữa long trụ và Thái Dương thuyền, Tần Mục chần chờ một lát rồi đi tới bàn tay của hắn, giẫm lên cánh tay tráng kiện này bước nhanh lên Thái Dương thuyền.
Đến trên thuyền, hắn hơi run run, nơi này mát mẻ hơn nhiều tưởng tượng của hắn, hắn vốn cho là nơi này nhất định như là lò lửa, khô nóng không chịu nổi, không nghĩ tới trái lại rất là mát mẻ.
"Mục nhi tên tiểu hỗn đản này!"
Trong Tương Long thành, mấy người trưởng thôn cũng phát hiện tình huống khác thường của Thái Dương thuyền, quay đầu nhìn lại, vừa vặn nhìn thấy tình cảnh Tần Mục theo cánh tay của người khổng lồ leo lên Thái Dương thuyền, dược sư không khỏi tức điên mà cười, cả giận nói: "Lá gan quá lớn, thuyền của Thần cũng dám tiến lên!"
Đồ tể rút ra hai cái dao mổ lợn, đằng đằng sát khí nói: "Ngay cả con của chúng ta cũng dám đoạt, chúng ta giết tới!"
Trưởng thôn lườm hắn một cái, từ từ nói: "Người ta không có ác ý, để Mục nhi đi đi. Trên chiếc thuyền kia, giống như không phải là một vị Thần... "
Tần Mục tới cạnh bé gái kia, Thái Dương thuyền chậm rãi khôi phục lại trạng thái thăng bằng, cô gái nhỏ này bởi vì thời gian rất lâu không có bước đi nên đi đứng bất tiện, muốn đứng lên thi lễ nhưng có chút vất vả, đành phải ngồi xuống khom người chào Tần Mục.
Tần Mục đáp lễ, đưa ngọc bội đến trong tay nàng, bé gái này tinh tế đánh giá, lộ ra vẻ suy tư, trong miệng phát ra ngôn ngữ kỳ dị tối nghĩa, hỏi dò một lão khổng lồ bên cạnh.
Ông lão khổng lồ kia lộ vẻ kinh sợ, liên tục đánh giá Tần Mục, cũng dùng ngôn ngữ tối nghĩa khó hiểu như vậy đáp lại.
"Là Thần ngữ!"
Tần Mục kinh ngạc, một già một trẻ này đang dùng Thần ngữ, hắn đã nghe qua ngôn ngữ của Thần, thế nhưng không hiểu ý tứ trong đó, bởi vậy nội dung bọn họ nói là cái gì liền không thể nào biết được.
Hai người nói với nhau vài câu rồi cô gái trả ngọc bội lại cho Tần Mục, nói: "Tộc trưởng gia gia nói, khối ngọc bội này của ngươi không phải Thần, không phải Ma, không phải Phật, trước đây ông ấy đã gặp thứ này, hẳn là đến từ Vô Ưu Hương bên trong Đại Khư."
"Vô Ưu Hương?"
Tần Mục chấn động tinh thần: "Vô Ưu Hương ở nơi nào?"
Cô gái lại hỏi lão khổng lồ kia, lão khổng lồ chần chờ chốc lát, lại nói vài câu ngôn ngữ tối nghĩa. Cô gái lắc đầu nói: "Vô Ưu Hương cực kỳ thần bí, chỉ xuất hiện lúc bóng tối bao trùm Đại Khư, ông ấy cũng không biết ở nơi nào."
Tần Mục có chút thất vọng, khắc sâu cái tên Vô Ưu Hương này vào đáy lòng. Có khả năng Vô Ưu Hương là nơi hắn sinh ra, là vị trí của cha mẹ hắn, dù như thế nào hắn đều muốn tìm đến nơi này.
"Vừa nãy ta uy phong không?" Cô bé cười hì hì nói.
Tần Mục ngớ ngẩn, sắc mặt quái lạ: "Vừa nãy là ngươi điều động Thái Dương thuyền, dọa đại quân Duyên Khang quốc sợ quá chạy đi?"
Cô gái dương dương tự đắc, nói: "Không nghĩ tới chứ?"
Quả thật là Tần Mục không nghĩ tới, không chỉ có quốc sư Duyên Khang bị cô gái nhỏ này dọa hết hồn, thậm chí ngay cả mấy người trưởng thôn, người câm cũng bị dọa sợ hết hồn. Bọn họ còn cho rằng trên Thái Dương thuyền có một vị Thiên Thần cực kỳ già nua, quốc sư Duyên Khang tự nghĩ thực lực không địch lại, vì lẽ đó rút đi.
Chỉ sợ bọn họ nằm mơ cũng không nghĩ tới là cô gái nhỏ này điều động Thái Dương thuyền, đương nhiên, Thái Dương thuyền thực sự quá chấn động, quá mạnh mẽ, đến nỗi khiến bọn họ có phán đoán sai lầm như vậy.
"Ta tên Viêm Tinh Tinh, ngươi tên là gì?" Cô gái nhỏ kia hiếu kỳ hỏi.
"Tần Mục."
Tần Mục chần chờ một lát, nói: "Ta cũng không biết mình họ Tần hay là tên Tần, bởi vì trên ngọc bội có một chữ Tần, vì lẽ đó trưởng thôn liền xem Tần là tên của ta. Mục nghĩa là chăn bò. Viêm Tinh Tinh là có nghĩa là gì?"
"Chính là nghĩa rất nhiều mặt trời, rất nhiều ngọn lửa."
Viêm Tinh Tinh nỗ lực đứng lên, nhưng hẳn là thời gian rất lâu nàng không có dùng chân bước đi, đi lại tập tễnh, Tần Mục nhìn thấy bắp thịt hai chân của nàng đã héo rút, trở nên rất gầy, da bọc xương, hầu như không có một chút xíu thịt nào.
Nàng gầy trơ cả xương, khiến người ta nhịn không được xúc động trong lòng.
"Lúc ta sinh ra như là một vầng mặt trời, mẫu thân bị ngọn lửa trên người ta thiêu chết, vì lẽ đó tộc trưởng gia gia đặt cho ta tên là Viêm Tinh Tinh."
Sắc mặt Viêm Tinh Tinh buồn bã, nói: "Sau đó ta lớn hơn một chút, tộc trưởng gia gia nói trên người ta có huyết mạch Thái Dương thủ, sức mạnh của Thái Dương thủ rất lớn, ta có thể đạt được tán thành của Thái Dương thuyền, điều động chiếc thuyền lớn này đi lại trong Đại Khư. Trong tộc chỉ có ta là có thể điều động chiếc thuyền này, ta liền trở thành Thái Dương thủ đời này."
Nàng lại vui vẻ lên, cười nói: "Ngươi là thằng bé chăn bò, ta là cô bé chăn mặt trời. Lúc ta dung hợp cùng
Thái Dương thuyền thì sức lực rất mạnh, tựa như là Thiên Thần vậy, cho nên mới dọa đám người xấu kia chạy. Ngươi vừa nãy có bị ta doạ hay không?"
Tần Mục cười nói: "Bị dọa."
Viêm Tinh Tinh cúi đầu nói: "Xin lỗi. Vừa nãy ta mệt chết được, cho nên mới đậu ở chỗ này nghỉ một chút, làm ngươi sợ... "
Tần Mục ngơ ngác, cười nói: "Không sao. Sao chân của ngươi lại gầy như thế?"
"Gia gia nói, vầng mặt trời của Mục Nhật tộc chúng ta đã tắt, vì lẽ đó khi ta điều động Thái Dương thuyền thì Thái Dương thuyền sẽ rút lấy sức mạnh của ta, sẽ làm ta càng ngày càng gầy."
Viêm Tinh Tinh nói: "Đến khi ta không còn sức lực nữa thì sẽ giống như những Thái Dương thủ trước đây, hòa tan vào chiếc thuyền này, cha ta chính là chết như vậy... Nếu có năng lượng đủ nhen lửa mặt trời, Thái Dương thuyền sẽ rút lấy sức mạnh của mặt trời, còn có thể phụng dưỡng Thái Dương thủ, ta sẽ trở nên rất mạnh mẽ!"
Tần Mục chấn động trong lòng, ngẩng đầu nhìn vầng mặt trời màu đen giữa bầu trời kia, lẩm bẩm nói: "Cần phải nhóm lửa mặt trời sao? Ai có thể làm được? Hay là chỉ có Thiên Thần thật sự mới có thể làm được... Vì sao các ngươi nhất định phải bảo vệ nơi này, nhất định phải trở thành Thái Dương thủ?"
"Bởi vì, đây là chức trách của Mục Nhật giả chúng ta mà, Thái Dương thủ là chức vụ của Thần! Cực kỳ lâu trước đây, ta cũng không biết là bao lâu, nói chung là rất lâu, Mục Nhật giả chúng ta được bổ nhiệm làm Thái Dương thủ, bảo vệ Thái Dương thuyền, bảo vệ Đại Khư, sau đó liền lưu truyền tới nay. Còn là ai lệnh chúng ta làm Thái Dương thủ thì ta cũng không biết. Có thể tộc trưởng gia gia sẽ biết."
Viêm Tinh Tinh rất là cởi mở, tựa hồ không có bao nhiêu bạn chơi vậy, ngồi nói ríu ra ríu rít liên tục cùng Tần Mục, nói rất nhiều chuyện lý thủ bản thân trải qua trên hành trình này.
Tần Mục nhìn chung quanh, Mục Nhật tộc đều là người khổng lồ, thiếu nam thiếu nữ có thể chơi đùa cùng Viêm Tinh Tinh cũng có, nhưng lại đều phi thường kính nể Viêm Tinh Tinh, không dám tiến lên phía trước.
Hơn nữa vóc dáng những người này rất cao lớn, cao hơn Viêm Tinh Tinh và cũng cường tráng hơn, Viêm Tinh Tinh giống Nhân tộc hơn, không giống như cùng một chủng tộc với bọn họ.
Tần Mục suy đoán, hay là Viêm Tinh Tinh có huyết thống Nhân tộc, đương nhiên cũng có thể là Viêm Tinh Tinh bị Thái Dương thuyền rút lấy sức mạnh, vóc người trở nên thấp bé.
Tuy nhiên, kỳ quái chính là, khi Viêm Tinh Tinh dung hợp cùng Thái Dương thuyền thì lại trở nên dị thường khôi ngô, tựa như một vị nữ Thiên Thần uy phong lẫm liệt, điều này cho thấy suy đoán của hắn cũng không nhất định chuẩn xác.
Hắn cũng không biết, vóc người của Mục Nhật tộc cũng không phải tự nhiên cao như vậy, mà là ở mãi trong Thái Dương thuyền, trong không khí có một loại thần lực tự do qua lại, bình thường Mục Nhật giả của Mục Nhật tộc hô hấp ăn uống đều sẽ không tự chủ hấp thu loại thần lực này, cho nên vóc người mới dị thường khôi ngô.
Mà Viêm Tinh Tinh bởi vì bị Thái Dương thuyền rút lấy lực lượng, sức mạnh trong cơ thể đã vào trong thuyền thì không ra được, vì lẽ đó không trở nên cao lớn như những tộc nhân khác.
Khi nàng dung hợp cùng Thái Dương thuyền thì Thái Dương thuyền dung hợp cùng sức mạnh của nàng, mới sẽ làm nàng trở nên vĩ đại như Thiên Thần vậy.
"Tương lai, nếu như ta có năng lực mà nói thì ta sẽ giúp ngươi nhen lửa mặt trời, giải thoát ngươi ra!" Tần Mục nói.
"Có thật không?"
Cặp mắt Viêm Tinh Tinh sáng lấp lánh, hưng phấn nói: "Ta chờ mong có ngày đó! Đến lúc đó ta có thể bước đi, có thể giống như những người khác rồi!"
Tần Mục gật mạnh đầu, cười nói: "Ta nhất định sẽ tìm được biện pháp nhen lửa vầng mặt trời này."
Lúc này, vị tộc trưởng khổng lồ kia đi tới, nói: "Thái Dương thủ, quân đội của Duyên Khang quốc đã rút đi toàn bộ."
Viêm Tinh Tinh gắng gượng đứng lên, phất phất tay với Tần Mục, cười ngọt ngào nói: "Ta phải đi rồi. Ta từ Tinh hải rời đi, sau đó sẽ xuất hiện tại Thái Dương tỉnh bên kia. Nếu như ngươi muốn tìm ta thì có thể đến Thái Dương tỉnh!"
Tần Mục gật đầu, bé gái này lại tập tễnh trở lại bên cạnh từng cây cột kia, tay của nàng chạm vào cây cột, thân thể liền bắt đầu nhanh chóng lớn lên, sau đó bàn chân của nàng chìm vào bên trong Thái Dương thuyền, tương dung cùng nó.
Bàn tay của nàng nắm lấy ba cây cột khác, trên thân thể bắt đầu cháy lên ngọn lửa hừng hực, khó có thể đến gần.
Tộc trưởng khổng lồ đến tiễn Tần Mục, đưa hắn đến đầu thuyền, Mục Nhật giả già nua tóc trắng xoá này có mấy phần đau buồn, thấp giọng nói: "Thái Dương thủ không còn sống được bao nhiêu năm nữa... "
Tần Mục hơi chấn động trong lòng, ngẩng đầu nhìn ông lão này, rồi lại nhìn về phía nữ khổng lồ trong ngọn lửa kia, Viêm Tinh Tinh chính đang rạng rỡ mỉm cười với hắn.
"Nếu ngươi là người đến từ Vô Ưu Hương, có lẽ sẽ có biện pháp nhen lửa Thái Dương một lần nữa, dù sao thì... "
Tộc trưởng khổng lồ chần chờ một chút, không hề nói tiếp, mà là đưa hắn xuống Thái Dương thuyền, tạo vật khó có thể tưởng tượng của các Thần này bắt đầu chậm rãi đứng lên, đi về phía Tinh hải.
Nắng chiều xuống núi, ánh mặt trời chênh chếch chiếu sáng chiếc thuyền cổ xưa này, dần dần đi về phương xa, vầng mặt trời màu đen giữa không trung kia cũng dần dần nhỏ đi, cuối cùng đã không còn nhìn thấy Thái Dương thuyền, vầng mặt trời màu đen cũng đã biến thành chấm nhỏ khó mà nhận ra.