- Mục Thiên Tôn không ngờ cao ngạo lạnh lùng như vậy.
Sóng thần thức tối nghĩa của Thiên Đế truyền đến, buồn bã nói:
- Từ khi trẫm ban thưởng danh hiệu Thiên Tôn đến nay đã bao nhiêu năm? Mục Thiên Tôn không ngờ nhịn đến bây giờ mới mở ra ý chỉ của trẫm, ẩn nhẫn khiến cho người ta bội phục. Ngươi đã gặp qua Yến Khấp Linh? Nàng báo cáo với trẫm về chuyện của ngươi, trẫm thực sự rất kinh ngạc, nhưng cũng cảm thấy vui mừng. Mục Thiên Tôn không hổ danh là nhân vật trẫm nhìn trúng, sự xuất hiện của ngươi khiến cho trẫm nghĩ thông suốt rất nhiều chuyện.
- Hừ!
Con heo màu đen kia hoảng hốt lo sợ, lập tức chạy như điên, một đầu lao vào trong núi, ở rừng rậm đâm loạn.
- Hừ?
Thần thức có của Thiên Đế phần kinh ngạc, cười nói:
- Mục Thiên Tôn chỉ có một chữ này muốn nói với trẫm thôi sao? Ngươi báo thù cho Ngự Thiên Tôn, khiến trẫm có chút thưởng thức đối với ngươi. Trẫm phong ngươi là Mục Thiên Tôn, bởi vì thần thông của ngươi vượt quá trình độ thời đại Long Hán. Cho dù là vào hôm nay, Mục Thiên Tôn vẫn có thể nói là Thiên Tôn có đủ tư tưởng kỳ diệu trong thần thông. Trẫm vẫn luôn chờ đợi một cơ hội, một cơ hội quét sạch loạn thần tặc tử. Thiên Âm nương nương là do Mục Thiên Tôn cứu sống lại? Địa Mẫu Nguyên Quân tìm được ngươi, cũng muốn để cho ngươi làm cho nàng sống lại?
Lợn rừng màu đen chạy loạn đụng loạn, răng nanh đâm tới đâm lui, nhưng trước sau không có cách nào thoát khỏi âm thanh cổ quái trong đầu kia.
Không lâu sau đó, con heo yêu này tìm được sào huyệt của mình, cùng rất nhiều heo con và heo mẹ trốn ở trong sào huyệt, chỉ nghe giọng nói kia lại một lần nữa truyền đến:
-... Ngươi không thoát được ta đâu. Ta cần ngươi tới tiến hành đại tế sống lại cho ta. Ta chết ở Nguyên Đô, ba hồn rải rác ở các nơi trong Nguyên Đô, tiến hành đại tế làm ta sống lại đối với ngươi cũng không tính là phiền phức.
- Hừ hừ hừ hừ...
- Mục Thiên Tôn, ngươi đây là tự mình chuốc lấy cực khổ! Ngươi đại khái còn không biết cái gì là khủng hoảng, trẫm có thể cho ngươi nhìn thấy sự khủng khiếp chân chính!
...
- Cảm nhận được khủng khiếp chưa? Ngươi bây giờ còn dám làm ra thần thái cao ngạo lạnh lùng nữa sao?
- Hừ hừ...
- Rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt! Hợp tác với trẫm, trẫm sẽ để ngươi vị thành cao quý, vinh hoa phú quý hưởng không hết, cho ngươi trở thành Thiên Tôn độc nhất vô nhị! Ngươi lại cao ngạo tự phụ như vậy, trẫm sẽ khiến ngươi hối hận không kịp!
- Hừ...
...
Tần Mục ngồi ở trên đầu của Long Kỳ Lân, tiếp tục giảng giải cho các vị Nhân Hoàng làm thế nào để cảm ứng lực lượng của Thiên Hà. Hai người Tề Khang Nhân Hoàng cùng Ý Sơn Nhân Hoàng lại có vẻ mệt mỏi không phấn chấn, vừa uống thuốc vừa nghe giảng.
Nhân Hoàng khác đã làm chủ, hoàn toàn không có chướng ngại tâm lý bán đứng hai người, để cho Sơ tổ phế bỏ Thần Kiều thần tàng của bọn họ.
Sơ tổ ra tay ôn hòa hơn Vũ Đấu Thiên Sư rất nhiều, nhưng dù vậy, bọn họ cũng bị thương thế rất nặng, dù sao bọn họ không phải là Tần Mục có thân thể mạnh mẽ như trâu, Thần Kiều thần tàng bị hủy, nguyên khí của bọn họ cũng đại thương.
Cũng may Tần Mục lại ở bên cạnh, bất cứ lúc nào có thể trị liệu thương thế cho bọn họ.
Nặc dù tốc độ của Long Kỳ Lân cực nhanh, nhưng muốn chạy tới Dũng Giang cũng cần tốn mấy tháng. Tần Mục nhìn về một ngọn núi lớn phía trước, chỉ thấy ngọn núi lớn này rộng ba nghìn dặm, ngọn núi đâm thẳng vào trong biển mây, biển mây ở lưng chừng ngọn núi, sấm sét cũng quanh quẩn lưng chừng núi.
Một ngọn núi lại phân ra thành bốn mùa, có tuyết trắng, có nắng gắt, trên núi có dòng sông bay, có hồ nước biển rộng giống như ngọc bích tô điểm cho ngọn núi.
Lại nhìn lên trên nữa, mơ hồ có thể thấy được ngọn núi lớn này đã đâm vào trng không trung của Duyên Khang quốc.
Không trung của Duyên Khang là không trung giả tạo, chỉ là một trận đồ, trời cao mười vạn dặm, thiên dày ba trăm trượng, nhật nguyệt ngôi sao đều là trận pháp trong trận đồ.
Ngọn núi này rất cao, cho nên đâm thẳng vào bầu trời, khiến cho nhật nguyệt ngôi sao vận hành đến nơi đây lại trở nên vặn vẹo quỷ dị.
Nhất là mặt trời vận hành đến nơi đây, màn trời vặn vẹo, mặt trời cũng bị kéo tới méo mó.
Tần Mục nhìn thấy được mặt trời méo mó trên bầu trời, hắn lại không khỏi nhíu mày, thu hồi ánh mắt, thầm than một tiếng:
- Làm giả cũng không giả cho giống một chút. Những thần chỉ duy trì thiên tượng giả tạo trong Thiên Đồ, đã hoàn toàn không có trách nhiệm rồi. Trước đây tốt xấu gì cũng sẽ cố gắng duy trì nhật nguyệt vận chuyển, hiện tại lại bình sứt không sợ mẻ.
Hắn nhìn Duyên Khang quốc đột nhiên xuất hiện núi lớn dòng sông lớn, trong lòng xúc động vạn phần.
Hắn vốn rất quen thuộc với địa lý của Duyên Khang, mà bây giờ lại cảm thấy xa lạ vô cùng.
Hiện tại, Duyên Khang đã chia năm xẻ bảy, bị phân ra thành rất nhiều nơi nằm rải rác, phân tán ở trong từng ngọn núi hùng vĩ và con sông lớn.
Ngoài việc đó ra, hắn còn nhìn thấy được rất nhiều di tích cổ xưa, tràn ngập khí tức nguy hiểm, hình như có yêu ma quỷ quái đáng sợ nào đó ẩn ẩn nấp ở nơi đó.
Giữa những sông núi này cũng có từng tòa động phủ, trên núi thậm chí còn có cung điện tráng lệ, có nhiều chỗ còn có kiến trúc với quy mô to.
Khi bọn họ đi qua một ít đầm lầy lớn, dòng sông lớn, còn gặp phải Bán Thần vô cùng cường đại không biết từ chỗ nào chui ra, khí thế kiêu ngạo ngập trời, khiến cho không trung vặn vẹo, hiện ra hiện tượng kỳ lạ tuyệt đẹp, có kẻ điều khiển lũ lụt, có kẻ điều khiển lửa lớn, nhưng cũng tất cả không có bước ra, mà từ phía xa nhìn về phía bọn họ.
Lần này, Sơ tổ Nhân Hoàng cũng đi theo bọn họ, mỗi lần gặp phải tình hình như thế, phía sau lưng hắn lại hiện ra một mảnh Thiên Cung, nguyên thần sừng sững ở trên thành lâu của Ngọc Kinh Thành.
Mỗi lúc như vậy, những Bán Thần này lại lặng lẽ biến mất.
Nửa tháng sau, đám người Tần Mục đi tới Phách Châu thành.
Duyên Khang quốc phát triển kinh tế, Phách Châu thành trải qua nhiều lần xây dựng thêm đã vô cùng rộng lớn, chỉ có điều sau khi nhìn thấy tình cảnh của Nguyên Đô, Tần Mục lại cảm giác Phách Châu thành quá nhỏ, đặt ở trong Duyên Khang hiện tại chính là muối bỏ biển, bé nhỏ không đáng kể.
Trong thành, hai vị thần chỉ đứng sừng sững ở trên tháp chuông thật cao, một trái một phải phát ra thần quang vạn trượng, nhìn bốn phương tám hướng, đề phòng Bán Thần tập kích.
Tần Mục ngửa đầu nhìn lại, một vị thần chỉ trong đó là Vệ quốc công, hắn lại gọi một tiếng.
Vệ quốc công vẫn đứng ở trên tháp chuông, nguyên thần lại bay xuống tiếp đón mọi người, hắn hạ thấp giọng nói:
- Giáo chủ từ kinh thành tới sao? Hiện tại kinh thành thế nào?
- Kinh thành vẫn rất tốt.
Tần Mục kinh ngạc nói:
- Vệ Thiên Vương không biết tin tức của kinh thành sao? Quốc sư không phải đã chế tạo hơn mười cánh cửa truyền tống rồi sao?
Vệ quốc công thở dài, nói:
- Một lần khởi động trận pháp truyền tống này lại tiêu hao rất nhiều thuốc và kim châm cứu, không đối mặt với nguy cấp ai nỡ bỏ ra sử dụng được? Hiện tại, buôn bán giữa các thành trên cơ bản đã chặt đứt, phái người đi tới kinh thành, cho dù là thần thông giả cũng muốn chạy mất một hai năm mới có khả năng truyền tin tức một lần. Thần chỉ lại không thể rời đi, bởi vậy tin
tức của kinh thành rất khó truyền đến nơi đây. Một hai năm này, thần thông giả đều đang tìm kiếm dân chúng rải rác ở xung quanh, bảo vệ bọn họ di chuyển đến Phách Châu, tử thương không ít người, cũng khó có thể rút ra được nhân thủ đi tới kinh thành tìm hiểu tin tức.
Tần Mục nhíu mày, nhìn về phía cư dân trong thành, bọn họ quần áo rách nát, mỗi một đều lộ ra vẻ mặt xanh xao.
- Chúng ta ở ngoài thành mở ra rất nhiều ruộng tốt, chỉ cần sống qua trong khoảng thời gian này, thu hoạch lương thực xong sẽ không đến mức chết đói quá nhiều người.
Vệ quốc công nói:
- Chỉ có điều, mấy ngày nay có Bán Thần thường xuyên lui tới, bảo chúng ta cống lên.
Tần Mục nhíu mày:
- Cống lên? Cống lên cho ai?
- Cống lên cho Bán Thần.
Vệ quốc công nói:
- Bằng không lại muốn giáng tai giáng kiếp cho chúng ta. Gần đây có mấy vị Bán Thần cường đại ở trên núi thành lập Thần quốc, yêu cầu chúng ta cống lên trên đầu hàng, trở thành con dân của bọn họ.
Tần Mục nói:
- Hiện nay hoàng đế không có tinh lực, cũng không có đủ nhân thủ, chỉ sợ ngoài tầm tay với. Vệ Thiên Vương có thể tạm thời đầu hàng cống lên, đợi đến khi thế lực của hoàng đế kéo dài đến nơi đây lại quyết định...
- Cống phẩm là đồng nam đồng nữ.
Vệ quốc công đột nhiên nói.
Tần Mục không nói thêm gì nữa.
Sau một lúc lâu, tay hắn mở ra một cái hộp nhỏ, truyền cho Vệ quốc công cách dùng, nói:
- Đây là Trảm Thần Huyền đao của thời đại Xích Minh, Thiên Vương mượn lực lượng thần đao này tạm thời vượt qua thời kỳ này. Thanh thần đao này rút ra khỏi vỏ lại phải uống máu, lúc vận dụng phải thật cẩn thận.
Bọn họ rời khỏi Phách Châu thành.
Tần Mục quay đầu nhìn Phách Châu trong bóng đêm, thở dài.
Hắn chỉ có một thanh Trảm Thần Huyền đao, thành thị của Duyên Khang quốc lại rất nhiều, hắn có thể cho Phách Châu mượn Trảm Thần Huyền đao bảo vệ, lại không che chở được những thành thị khác.
- Duyên Khang nên giải quyết nguy cơ trước mắt như thế nào đây?
Hắn vắt óc suy nghĩ vẫn không ra.
Chí sĩ đầy lòng nhân ái của Duyên Khang quốc đều đang rầu rĩ vì tình huống trước mắt, nhưng lại khổ sở không tìm ra được con đường giải quyết, hiện tại Địa Mẫu chưa phát lực, chỉ là những Bán Thần rải rác ở các nơi, đã khiến cho Duyên Khang rơi vào trong nguy cơ lớn nhất.
Mấy ngày sau, bọn họ đi tới Thiên Thánh học cung, ở gần Thiên Thánh học cung cũng xây dựng rất nhiều thành trấn, học cung đệ tử thu thập cư dân các nơi di chuyển đến nơi đây.
Trong học cung ngược lại vẫn rất tốt, dược sư độc chết một vị Bán Thần, đang cùng các sĩ tử nghiên cứu cấu tạo thân thể của Bán Thần.
Bán Thần này rất cường đại, sau khi chết vẫn còn sót lại uy lực, thân thể giống như núi.
- Mã hắc mã hắc mã hắc!
Một đám giao long ở bên cạnh kêu lên, lắc đầu vẫy đuôi, chờ đợi ăn thịt.
- Có độc!
Các sĩ tử đuổi bọn chúng chạy đi.
- Mục nhi, ngươi không cần lo lắng cho sự an nguy của Thiên Thánh học cung, Bán Thần xung quanh đây trên cơ bản đã bị loại trừ, kẻ không có bị diệt trừ cũng đã dời đi.
Dược sư lau vết máu trên tay, nhìn về phía mọi người nói:
- Chúng ta trồng rất nhiều ruộng thuốc, dược liệu không lo, trận pháp truyền tống cũng có thể mở ra, liên hệ cùng kinh thành, có trận pháp truyền tống liên lạc với học cung khác, có thể lẫn nhau trợ giúp, không cần phải lo lắng. Ngươi đi tới tới Dũng Giang, có cần dùng trận pháp truyền tống qua hay không?
- Không cần. Vẫn nên tiết kiệm thuốc và kim châm cứu.
Tần Mục từ biệt hắn, cùng các vị Nhân Hoàng tiếp tục chạy đi.
Lại qua sáu bảy ngày, bọn họ đi tới Dũng Giang học cung ở Lệ Châu phủ, thăm viếng Ngu Uyên Sơ Vũ và Tô Vân Khanh. Lúc này Tần Mục mới đến được Dũng Giang bên, phóng tầm mắt nhìn lại, mặt sông rộng hơn ngàn dặm, hai bờ sông núi thần đứng vững như rừng, bao la hùng vĩ!
- Ở đây cũng không phải là chỗ rộng nhất của Dũng Giang. Chỗ rộng nhất của Dũng Giang phải tới khoảng năm nghìn dặm.
Ngu Uyên Sơ Vũ hiện tại đã tu luyện tới Thiên Cung, hắn nhìn về phía Tần Mục nói:
- Trong sông có rất nhiều Bán Thần, các loại Long Cung Long phủ, bảo vật vô số, khoảng thời gian trước Hoạn Long quân còn bị thương, nói là bị Bán Thần chèn ép, đi tới chỗ của ta cầu cứu, là Tô Tế tửu giúp hắn trị liệu thương thế.
Tần Mục ngạc nhiên, nói:
- Hoạn Long quân cũng không sống tốt sao... Ngọn núi bờ bên kia có phải là Bách Tuế sơn hay không?
Hắn chỉ về phía bờ bên kia, một ngọn núi lớn từ cách xa ngàn dặm vẫn có thể thấy được rõ ràng, vô cùng hùng vĩ.
- Không phải.
Ngu Uyên Sơ Vũ nói:
- Bách Tuế sơn ở bên cạnh Lộc Huyện, chỉ là gò đất nhỏ, ở chỗ này không nhìn thấy được. Ngọn núi bên cạnh kia là đột nhiên xuất hiện, trên núi có rất nhiều Bán Thần, Bạch Khích canh chừng Lộc Huyện, cùng cùng bọn họ đánh một hồi.
Tần Mục gãi đầu một cái, nói:
- Ủy khuất cho Bạch Khích rồi. Qua một thời gian nữa, ta sẽ đánh xuống tòa núi lớn đổi lại một cái tên, phong làm Bách Tuế sơn, để cho hắn đi làm sơn thần của ngọn núi này.
Đúng vào lúc này, mặt sông có sóng lớn cuộn trào mãnh liệt, sóng lớn ngập trời, đầu rồng cực lớn của Hoạn Long quân tách mặt nước thò ra, nhìn thấy Tần Mục, hắn nức nở nói:
- Tần giáo chủ, ngươi rốt cuộc đã tới! Ta không làm Long Vương này nữa, có thể đổi lại ước hẹn Thổ Bá hay không?
Tần Mục cười nói:
- Được. Đổi thành ngươi tới làm Long Vương của Thiên Hà thì thế nào?