Mục Thần Ký

Chương 840: Dưỡng Nhân Kinh Đại Thành


trước sau

Tu vi của Tần Mục đã tiêu hao gần hết, hắn chỉ đành phải dừng thi triển thần thông truyền tống, để cho Long Kỳ Lân và Thủy Kỳ Lân cõng theo bọn họ toàn lực chạy đi.

Người mù cố nén đau đớn, cắn chặt hàm răng nói:

- Địa Long còn đang đuổi kịp, tốc độ của nó rất nhanh.

Trong cơ thể hắn, từng cái rễ cây còn đang chuyển động, chỉ là không còn sinh động giống lúc trước, lực lượng cũng nhỏ hơn rất nhiều, rõ ràng chúng rời khỏi thân thể quá xa, dần dần đánh mất đi hoạt tính.

Chỉ có điều, Địa Long càng tới gần, lực lượng của những cái rễ cây lại đang dần dần được tăng cường, hơn nữa hoạt tính cũng càng lúc càng mạnh.

Rất nhanh, người mù lại bị quấn chặt trở thành một cái kén gỗ.

Ngọc Thần Tử vội vàng nói:

- Nhất định phải lấy những cái rễ cây này ra, bằng không Địa Long còn có thể dựa theo cảm ứng với những cái rễ cây này, đuổi theo chúng ta!

- Làm thế nào lấy ra được?

Tần Mục hỏi.

- Thanh Vân Thiên ta đã từng quen biết cùng Địa Long, trước đây rất lâu đã có vài lần từng giao phong qua.

Ngọc Thần Tử lấy ra một bình thuốc, trong bình là một ít bột phấn, hắn nói:

- Năm đó Địa Long đánh Thanh Vân Thiên, Thanh Vân Thiên ta cũng chết và tổn thương vô cùng nghiêm trọng. Địa Long có lực công kích mạnh mẽ, hơn nữa đao thương bất nhập, rất khó chặt đứt thân thể của hắn, tổn thương đến bản thể của hắn. Đạo nhân Thanh Vân Thiên chúng ta bị hắn cắm rễ ở bên trong thân thể, rất nhiều mọi người đều bị chết vô cùng thê thảm, may là nhận được một ít phần tứ chi của Địa Long, bị chúng ta sử dụng trận pháp vây khốn, sau đó chậm rãi nghiên cứu xem làm thế nào để đối phó với hắn. Loại thuốc bột này lại có thể đối phó được hắn.

Tần Mục vội vàng tiếp nhận bình thuốc, ngửi một cái, nói:

- Đây không phải là linh dược?

Ngọc Thần Tử nói:

- Phần lớn dược liệu đều là thảo mộc, sử dụng linh dược đối phó với hắn chỉ làm cho hắn tăng thêm chất dinh dưỡng, Địa Long là rễ của Địa Mẫu Nguyên Quân biến thành, không khiếp sợ độc của bất kỳ thảo mộc nào, cho nên chúng ta sử dụng chính là độc của kim thạch. Tuy rằng độc không chết được hắn, nhưng lại có thể ép rễ của hắn ra khỏi thân thể. Loại bột thuốc này là thuốc uống, trong thần tàng cũng phải tản vào một ít.

Tần Mục cho người mù ăn vào, người mù ăn xong, không bao lâu lại thấy những cái rễ cây này xoè ra tách ra, rời khỏi bên trong cơ thể hắn.

Tần Mục lấy nguyên khí khống chế những cái rễ này, để tránh va chạm vào thân thể, sau đó vứt những cái rễ này ra phía xa.

Chỉ thấy những cái rễ này rơi xuống đất, hóa thành từng con rồng cây dài đến sáu bảy thước, tuyệt vọng ngoe nguẩy trên mặt đất.

Long Kỳ Lân quay đầu mở miệng phun ra thánh hỏa, nhưng những con rồng cây này ở trong ngọn lửa lại vui mừng, căn bản không sợ hãi thánh hỏa do Kỳ Lân hắn đốt.

Long Kỳ Lân bị dọa cho giật mình, vội vàng nhanh chân chạy xa nơi đây.

- Loại thuốc bột này có chút tác dụng phụ đối với cơ thể con người, dễ dàng dị ứng, nhưng sau khi đi ngoài, lại sẽ tống thuốc bột ra bên ngoài cơ thể. Bởi vậy phải uống nhiều nước.

Ngọc Thần Tử nói:

- Cho nên ta dám dẫn theo Khúc Hà Thần Bộ đến đây, dự định để cho Địa Long nuốt hắn, lại bởi vì ta mang theo loại thuốc này, nếu Địa Long nuốt ta, ta sẽ ném bột thuốc này lên trên người. Địa Long cảm thấy ta không thể ăn, lại sẽ tống ta ra bên ngoài cơ thể, mặc dù có hơi ô uế, nhưng tốt xấu gì cũng không cần phảichết.

- Ngọc Thần sư huynh, thông minh tài trí của sư huynh sử dụng ở trong Thanh Vân Thiên thật đáng tiếc. Ngươi giải tình nghi cho Thanh Vân Thiên, vạch ra mưu kế. Ta nhìn ra được đó là một liên hoàn bộ, khiến cho Thanh Vân Thiên hoàn toàn thoát khỏi tình nghi.

Tần Mục sử dụng nước miếng rồng bôi loạn lên vết thương trên thân của người mù, liếc mắt nhìn hắn một cái, khen nợi:

- Dù gì, doanh đội chính của Thần Bộ cũng là quan thất phẩm trong Thiên Đình, hắn chết ở chỗ này, nhất định sẽ đưa tới cường giả của Thiên Đình cùng Địa Long tranh đấu. Địa Long hẳn phải chết không thể nghi ngờ. Khúc đội chính là một người tài ba, Địa Long càng là tồn tại có thể so sánh với cảnh giới Lăng Tiêu, cũng phải chết ở trong tay của huynh, để cho huynh bị nhốt ở trong Thanh Vân Thiên, hoài bão không có chỗ thi triển, sẽ chỉ làm uổng phí cả đời của huynh.

Ngọc Thần Tử cười nói:

- Ta vốn là đạo nhân, đạo nhân chắc hẳn phải say mê đạo thuật, ở lại trong Thanh Vân Thiên cũng không có gì không tốt.

Tần Mục lấy ra mấy lọ nước miếng rồng mới, dự định để cho người mù uống thuốc.

Người mù lắc đầu nói:

- Ta không uống, đó là nước bọt của con chó lớn nhà ngươi.

Tần Mục vội vàng nói:

- Không phải là nước bọt, đó là nước miếng rồng, nội tạng của gia gia bị rễ của Địa Long đâm hỏng rất nhiều chỗ, không uống vết thương trên toàn thân sẽ nổ tung, rất nhanh máu lại chảy sạch.

Long Kỳ Lân cười nói:

- Lão gia mù, ta mới không phải là chó lớn, ta là Long Kỳ Lân, có huyết mạch của rồng và Kỳ Lân. Lão gia uống đi, trước đó giáo chủ không lâu vừa mới hứng, còn rất mới.

Người mù ngậm miệng, Tần Mục nảy sinh ý định ác độc, mạnh mẽ bóp miệng của hắn ra, đổ nước miếng rồng xuống.

Người mù trức tới mức toàn thân run rẩy, cả giận nói:

- Tiểu tử thối, chờ sau khi ta khỏe lên, ta xem ai có thể cứu được ngươi!

Nhân lúc hắn nói, Tần Mục lại đổ mấy lọ, hắn nhìn về phía Ngọc Thần Tử nói:

- Ngươi nói lời trái lương tâm sao? Người ta đều nói loạn thế đạo sĩ xuống núi, thịnh thế lên núi, loạn thế xuống núi là vì thiên hạ thái bình, thịnh thế lên núi là không cho hồng trần quấy rầy đạo tâm. Hiện tại chính là loạn thế, có đất dụng võ cho ngươi.

Ngọc Thần Tử lắc đầu nói:

- Nếu loạn thế đến, Thanh Vân Thiên ta còn có dưới sự quản lý hai mươi bốn thần quốc, cũng có nơi cho ta dụng võ.

Tần Mục cười mà như không cười nói:

- Hai mươi bốn thần quốc là tiêu chuẩn gì, ta không biết được rõ ràng, ngươi còn có thể không biết được rõ ràng sao? Thời điểm chúng ta gặp mặt, ngươi nói Duyên Khang là nước nhỏ lực ít, vô lễ tham lam phiền phức, nhưng hai mươi bốn thần quốc muốn phát triển đến tiêu chuẩn như Duyên Khang vậy, vẫn còn cần phải mất mấy trăm năm. Hơn nữa, ngươi còn cần một Duyên Phong đế, một Giang Bạch Khuê, một Tần Mục, còn có vô số đại học, học cung, học viện, cùng với vô số người cống hiến thông minh tài trí.

Ngọc Thần Tử im lặng một lát, nói:

- Ta là đạo sĩ, sẽ không tiến vào Thiên Thánh giáo của ngươi.

Tần Mục cười ha ha, dùng sức vỗ nhẹ vào đầu vai hắn, thành khẩn nói:

- Đạo hữu, ta là muốn để ngươi đi tới Duyên Khang quốc thôi! Ngươi có tài năng, Thiên Thánh giáo không chứa được ngươi, cũng không có chỗ cho ngươi thi triển tài cán, chỉ có Duyên Khang quốc mới có ngôi cao như vậy. Nếu như ngươi đáp ứng, ta viết một lá thư đề cử, ngươi đi gặp Duyên Khang quốc sư, hắn nhất định sẽ trọng dụng ngươi! Suy nghĩ một chút về sở học sở ngộ suốt đời của ngươi, suy nghĩ một chút về hoài bão của ngươi! Ngươi là cam tâm tình nguyện chờ đón đảm nhiệm Thanh Vân chưởng giáo, hay muốn tự mình đánh ra một sự nghiệp và thiên địa?

Ngọc Thần Tử cuối cùng
đưa ra quyết định, khom người nói:

- Vậy mong thư của Tần giáo chủ!

Tần Mục lập tức lấy ra giấy bút, viết một lá thư.

Ngọc Thần Tử thu lá thư, cười nói:

- Như vậy, ta đi gặp Duyên Khang quốc sư, nếu có thể lấy tài tình cảm động hắn, ta lại không lấy ra thư đề cử của ngươi. Nhưng nếu không thể, ta lại lấy ra thư đề cử của ngươi.

Tần Mục giật mình.

Ngọc Thần Tử cười ha ha, sau đó chia tay với hắn bay đi.

- Ngọc Thần Tử này tuy rằng tuổi còn nhỏ, nhưng là một người giang hồ đấy.

Thương thế của người mù cơ bản đã khỏi hẳn, hắn cầm Long Thác Thần Thương trong tay, cười híp mắt nói:

- Mục nhi, hai chúng ta đã lâu không khoa tay múa chân, ta cũng không biết tu vi của ngươi hiện tại tiến cảnh đến trình độ nào. Khó có được một lần hai chúng ta đoàn tụ, không bằng vung tay múa chân một chút đi.

Sắc mặt của Tần Mục khẽ biến.

Tiếng thần thông va chạm truyền đến. Long Kỳ Lân, Thủy Kỳ Lân và Ngự Thiên Tôn ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy hai người xông lên trên không trung, tiếp theo lại thấy bọn họ rơi tới trên mặt đất, lại xông đến trên hai ngọn núi, tranh đấu cách ngọn núi.

Ngự Thiên Tôn lo lắng nói:

- Ca ta không có sao chứ?

- Không có việc gì. Giáo chủ bị đánh quen rồi.

Long Kỳ Lân đột nhiên chồm người lên, hóa thành một thiếu niên đầu Kỳ Lân râu rồng râu hùng tráng, hắn phát động công pháp rèn luyện thân thể, rèn luyện nguyên thần, chỉ thấy Kỳ Lân châu và Long Châu xoay quanh hắn không ngừng phát ra hào quang bốn phía, hai bảo vật hấp thu linh lực thiên địa, tinh luyện linh lực của thiên địa sau đó luyện hóa, xoa chịu thân thể và nguyên thần.

Hai bảo vật này bị hắn luyện đến trong suốt lấp lánh, ẩn chứa uy năng lớn lao.

Mà nguyên thần của Long Kỳ Lân lại dừng ở trên một Thiên Hà đang chảy cuồn cuộn không ngừng, nuốt mây thả khói, trong lúc nguyên thần của hắn hít thở, Kỳ Lân châu và Long Châu bên ngoài cơ thể hắn cũng theo sự hít thở đó, chợt lớn chợt nhỏ.

Thủy Kỳ Lân bị dọa cho giật mình, vội vàng nói:

- Phi ca, ngươi biến hóa khi nào? Ngươi còn mở ra Thiên Hà thần tàng! Ngươi làm được khi nào vậy?

Thiếu niên đầu Kỳ Lân này dương dương đắc ý, cười nói:

- Ngươi chỉ thấy ta mặt dày mày dạn đi theo bên cạnh giáo chủ kiếm cơm, lại không biết ta có bao nhiêu cố gắng. Ta ở trong Địa Cung của Địa Mẫu lại lấy lòng những đại lão bên cạnh Địa Mẫu, mỗi một người bọn họ đều là tồn tại cảnh giới Ngọc Kinh Lăng Tiêu, giúp ta dung hợp công pháp của Tổ Long Thái Huyền Công và Kỳ Lân tộc, khi đó ta đã có thể biến hóa.

Thủy Kỳ Lân cảm thấy bất ngờ.

Long Kỳ Lân tiếp tục nói:

- Sau khi ta biến hóa, lại liên tục mở ra các loại thần tàng. Cái này gọi là gần quan được ban lộc, ta đi theo bên cạnh giáo chủ, chứng kiến giáo chủ liên tục mở hai mươi sáu loại thần tàng thứ bảy, cho dù ta có ngu đi nữa, ta cũng học được. Ta lại lén lén lút lút tu luyện, ở bên Thiên Hà, ngươi mặt dày mày dạn đòi chủ công của ngươi linh đan để ăn, ta lại nhân lúc đó lấy Thiên Hà lực mở ra Thiên Hà thần tàng.

Thủy Kỳ Lân nghẹn họng nhìn trân trối, nói không ra lời.

- Ngươi có biết vì sao giáo chủ càng thêm coi trọng ta không?

Long Kỳ Lân vừa tu luyện, vừa nói:

- Chính là bởi vì ta đủ mạnh mẽ! Linh đan cũng không phải là bảo bối để cho ngươi sướng miệng, đồng thời cũng có thể sử dụng để lấy lòng những cường giả khác. Ngươi xem ta đi, khi gặp được Lữ Tranh Ma Vương của Tử Hề thiên sư, ta lại hiếu kính hắn linh đan, hắn ăn linh đan của ta tất nhiên sẽ chỉ điểm cho ta tu hành thần thông. Ta gặp được Vũ Đấu Thiên Sư Ngưu Tam Đa sư huynh, cũng hiếu kính hắn linh đan, cùng hắn bơm nước nhả khói, hắn đương nhiên sẽ chỉ điểm cho ta tu luyện võ đạo. Ta còn lấy lòng từng con Hồng Côn của ngư ông thiên sư, lấy lòng Hắc Hổ Thần, bọn họ đều chỉ điểm cho ta.

Thủy Kỳ Lân trợn mắt há hốc mồm, bội phục sát đất.

- Mà cao thủ bên cạnh giáo chủ càng nhiều, lúc giáo chủ cùng những cao thủ bàn luận, ngươi chỉ cần lưu tâm lắng nghe, dụng tâm cảm ngộ, lại có thể học trộm được không biết bao nhiêu thần thông và công pháp vô cùng tinh diệu.

Long Kỳ Lân cười nói:

- Ví dụ như trên đường lão gia mùa dạy chủ công của ngươi và giáo chủ trận đạo, ngươi lại có thể học được mấy trăm loại sát trận có uy năng cường đại! Ngươi học không?

Thủy Kỳ Lân mê man lắc đầu.

Long Kỳ Lân chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, há mồm phun ra một quyển bảo quyển, nói:

- Đây là bản kinh do ta sáng lập ra, ngươi lấy xem trước, nếu không lại khiến cho Kỳ Lân tộc chúng ta mất mặt.

Thủy Kỳ Lân cuống quít hóa thành hình người với thân thể cao lớn hơn mười trượng, nó để cho Ngự Thiên Tôn ngồi ở trên đầu vai của mình, tay nâng Dưỡng Nhân Kinh, dụng tâm nghiên cứu đọc, hắn chỉ cảm thấy từng chữ giống như châu cơ, chính là thần diệu khó lường.

Ngự Thiên Tôn nhìn lén, Thủy Kỳ Lân vội vàng che đi, cười nịnh nót nói:

- Lão gia, cái này là của vật cưỡi tu luyện, ngài lại luyện không được.

Không lâu sau, người mù trở về, bộ dạng thoả thuê mãn nguyện. Long Kỳ Lân ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy Tần Mục bị treo ở trên đầu mũi thương của Long Thác Thần Thương, hắn cúi đầu theo gió lắc lư.

- A, vẫn là gia gia mù có kỹ năng cao hơn một bậc!

Thủy Kỳ Lân che lại Dưỡng Nhân Kinh, thở dài nói.

Tần Mục hữu khí vô lực liếc mắt nhìn hắn, nói:

- Đêm nay ăn toàn bộ Kỳ Lân yến.

Thủy Kỳ Lân vội vàng rụt đầu lại, thầm nghĩ:

- Dưỡng Nhân Kinh này sâu xa khó hiểu, ta còn chưa có tu luyện đến nơi đến chốn, tạm thời còn dùng không được, để tránh vỗ mông ngựa lại vỗ lên móng ngựa.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện