Mục Thần Ký

Chương 922: Chúa sáng thế của thiên đình


trước sau

Nữ tử này đẹp giống như hồ nước vô cùng tinh thuần, không nhìn thấy được bất kỳ tạp chất gì, nụ cười của nàng dường như phản ánh nội tâm của nàng, thuần khiết như vậy, hình như có bất kỳ tưởng tượng quá đáng nào đều là không tôn trọng nàng.

Tần Mục thu hồi ánh mắt, vẻ mặt tươi cười, ép xuống trái tim đang đập loạn, thầm nghĩ:

- Còn lợi hại hơn so với yêu nghiệt giáo chủ Lệ Thiên Hành trước kia, ở trên phương diện trêu đùa tâm tư người, Lệ Thiên Hành vẫn chỉ là tiểu học. Nếu không phải ta đã thấy thấy Tuyệt Vô Trần, thật sự sẽ bị nàng câu hồn. Nữ tử này chỉ có một khuyết điểm, chính là ngực không đủ lớn... 

Trong Dao Hải có phong ba rung chuyển, tiếng kêu đáng sợ vang lên không ngừng, hai vị Thần Ma ẩn thân này trong bóng đêm, thần thông âm thầm giao phong, khiến cho Dao Hải bên ngoài Man Hồi Lang Các giống như một mảnh thiên địa đang bị hủy diệt.

Tần Mục xoay người đi về phía bên trong Các, cười nói:

- Vân huynh, hiện tại ở đây cũng chỉ càng thêm ầm ĩ, nhàn rỗi như vậy, không bằng ta nhân cơ hội này giải đại chú huyết mạch của ngươi. 

Vân Tiệm Ly vội vàng đuổi theo hắn, hai người đi tới trong lương đình của Man Hồi Lang Các, Tần Mục ngồi xuống, nói:

- Vị Thần Vương trong bầu trời này là ai? Vân huynh có nhận ra được hay không?

Vân Tiệm Ly nói: 

- Người kia sử dụng chính là pháp tướng, không phải là bộ mặt thật sự. Tuy nhiên từ trong thần thông của hắn có thể nhìn ra được hắn là ai, từ loại thần thông này của hắn rất dễ dàng nhận ra, hắn là Nam Minh Thần Vương một trong bốn Thiên Vương Thiên Đình. Trong biển lại Cổ Thần Bắc Đế Huyền Vũ. Nam Minh Lôi Hỏa giao đấu với Ngũ Đại Vân Lôi, tuy rằng bọn họ che giấu gương mặt, nhưng dù vậy cũng không lừa gạt được nhau.

Con mắt thứ ba trên mi tâm của Tần Mục mở ra, hắn phát động Thái Vi Viên Thượng Thức, điều động thần trí của mình, chỉ trong nháy mắt, thần thức của hắn lại cường đại không gì sánh được!

Oong... 

Từ đồng tử hình thoi trong con mắt thứ ba của hắn, thần thức hóa thành một đường ánh sáng trực tiếp chiếu sáng ở mi tâm của Vân Tiệm Ly!

Nhưng vào lúc này, trên bầu trời đột nhiên có mặt trời lớn u ám sáng lên, sương mù dày đặc ngăn cách khiến mặt trời có vẻ ảm đạm khác thường.

Nhưng mặt trời kia nhẹ nhàng lắc một cái, trong chớp mắt sau đám mây đen xuất hiện thêm vô số mặt trời, từng mặt trời treo ở trên trời, nấp ở sau đám mây. 

Tiếp theo, vô số con chim màu đen ba chân từ trong những mặt trời này bay ra, lao về phía mây đen, xuyên qua bên trong mây đen đi tới Dao Trì trong bóng tối!

Trên bầu trời truyền đến các tiếng kêu to đầy thê lương, vô số Tam Túc Kim Ô ở trong bóng đêm kéo theo ngọn lửa sáng ngời lao về phía đình nghỉ mát của Man Hồi Lang Các, có thể nói là che phủ cả bầu trời!

Đồng tử Vân Tiệm Ly không nhịn được chuyển động, nhìn ra phía ngoài, giọng khàn khàn nói: 

- Là Đại Nhật Tinh Quân!

Đám người Yên Nhi và Long Kỳ Lân bước nhanh tới, đến gần đình nghỉ mát, đột nhiên Yên Nhi hóa thành Long Tước, vỗ cánh bay lên đỉnh của đình nghỉ mát, khẩn trương nhìn đám Kim Ô xung quanh đang nhào tới.

Tề Cửu Nghi đang định chạy tới, Vân Sơ Tụ cười nói: 

- Tề công tử, nơi đó là vùng đất nguy hiểm, cần gì lấy thân xông vào nguy hiểm?

Ánh mắt của Tề Cửu Nghi ôn nhu:

- Đi theo bên cạnh nàng càng nguy hiểm hơn. Nàng ảnh hưởng tới đạo tâm của ta. 

Vừa dứt lời, hắn đi về phía chỗ đình nghỉ mát của Tần Mục.

Vân Sơ Tụ tức giận đuổi theo hắn.

Đột nhiên trên bầu trời có từng ngôi sao u ám không rõ nổi lên, tiếp theo các sao lay động, hình như thời không trở nên bất ổn, từng ngôi sao không ngừng lao xuống trong Dao Hải, phát ra những tiếng nổ ầm ầm ầm. 

Trên bầu trời, ngôi sao đi qua mây đen vô cùng nặng nề, kéo theo đuôi lửa thật dài, sau khi chúng đập vào Dao Hải lại thấy mặt biển nổ tung, trong biển có từng vị thần chỉ cổ xưa khổng lồ từ trong bóng đêm chậm rãi đứng lên, thò tay chụp lấy Kim Ô đang bay lượn đầy trời.

Trong biển, người khổng lồ nhiều tới mức đếm không xuể, Kim Ô bay trên bầu trời đi cũng nhiều tới mức đếm không xuể, hai bên chém giết lẫn nhau, khiến cho người khác khó có thể tiếp cận Man Hồi Lang Các.

Tần Mục sửa đổi tận gốc, thần thức dọc theo huyết mạch của Vân Tiệm Ly chạy thẳng tới bản nguyên của đại chú huyết mạch, cuối cùng tìm được chú pháp ẩn nấp ở trong huyết mạch. 

Nhưng vào lúc này, trên bầu trời truyền đến tiếng gầm thét giận dữ lên, một bàn tay khổng lồ đẩy ra mặt trời, sao dày đặc và mây đen trên khắp bầu trời, từ trên cao ép xuống về phía Man Hồi Lang Các!

Bàn tay này ma sát với không khí, sinh ra từng lửa mạnh hừng hực thiêu đốt, chắc chắn muốn nghiền nát Man Hồi Lang Các và các hải đảo xung quanh, thiêu đốt tất cả thành tro bụi!

Lúc có từng tiếng kim loại truyền đến, phía tây của hải đảo có ánh sáng màu vàng cường đại phóng ra, từng tầng ánh sáng hình tròn từ phía tây đến, nhanh chóng tràn tới trên không trung của Man Hồi Lang Các. 

Ánh sáng màu vàng này nhanh chóng xoay tròn, trong ánh sáng màu vàng mơ hồ có thể thấy được một con Bạch Hổ đang vui mừng nhảy, nhót nhưng thấy vô số kiếm khí màu vàng phóng lên cao, trong phút chốc, bàn tay lửa lớn này lại bị bắn thành nghìn lở trăm lỗ!

Trên bầu trời truyền đến một tiếng hừ lạnh, đột nhiên ánh lửa chợt nổi lên, một cây cột với ánh vàng rực rỡ từ trên cao hạ xuống, trực tiếp cắm vào trong Dao Hải, cây cột cao không thể lượng, lấy Man Hồi Lang Các làm tâm điểm bắt đầu quấy đảo mang theo xu thế dời sông lấp biển!

Mà đoàn ánh sáng màu vàng này lại lơ lửng ở trên không trung của Man Hồi Lang Các, ánh sáng màu vàng cường đại phóng ra, đạo âm chấn động vang vọng, Bạch Hổ trong ánh sáng màu vàng tấn công, nhiều lần ngăn cản cây cột này. 

Cây cột này thu nhỏ lại kịch liệt, giống như một cây kim châm, xuất quỷ nhập thần, khiến cho đoàn ánh sáng màu vàng này không chống đỡ được.

Nhưng vào lúc này một mặt bảng vàng từ trong bóng đêm bay tới, đón gió lay động, tiếng kim châm đinh một tiếng đâm vào trong bảng vàng, suýt nữa không thể thoát thân.

Bảng vàng cùng kim châm va chạm ở trên không trung, uy năng bắn ra vô cùng khủng khiếp, khiến cho đám người trên hải đảo không nhịn được kinh hồn bạt vía, bất kỳ công kích nào vào vào trên hải đảo này đều đủ để khiến cho hải đảo cùng với bọn họ bốc hơi sạch sẽ, ngay cả linh hồn cũng không có cách nào bảo tồn! 

Cho dù là Yên Nhi có cảnh giới Lăng Tiêu, cũng trăm triệu lần không thể chống đỡ được, chỉ có một con đường chết!

- Vân huynh không nên do dự nữa.

Tần Mục cảm nhận được thần thức của Vân Tiệm Ly có chút hỗn loạn, hắn nhắc nhở: 

- Tâm thần của ngươi rối loạn sẽ ảnh hưởng tới việc ta loại bỏ đại chú huyết mạch trong cơ thể ngươi.

Vân Tiệm Ly không nhịn được nói:

- Thiên Tôn thật sự có thể thản nhiên như vậy sao? Chẳng lẽ Thiên Tôn không sợ sao? Nếu những cường giả bảo vệ ngươi không ngăn cản được, bất kỳ một đạo thần thông nào cũng đủ để khiến cho chúng ta chết hơn một trăm nghìn lần! 

Thần thức của Tần Mục tràn vào trong Linh Thai thần tàng của hắn, thần thức giống như dòng nước lũ màu vàng, trùng kích linh đài, hóa thành một tòa tế đàn với ánh sáng màu vàng lấp lánh, cười nói:

- Tất nhiên là sợ. Tuy nhiên bọn họ tự có chừng mực. Người muốn ta chết sẽ không hoàn toàn xé rách mặt, hoàn toàn xé rách mặt chính là xé rách Thiên Đình. người muốn ta sống nhất định sẽ bất chấp tất cả bảo vệ ta. Đây là cơ hội sống. Vân huynh không phải đã chuẩn bị tinh thần phải chết từ lâu rồi sao? Vì sao còn có thể sợ như vậy?

Nguyên thần của Vân Tiệm Ly nhìn chăm chú vào tòa tế đàn thần thức trong Linh Thai thần tàng này, thần thức của Tần Mục không ngờ ngưng kết thành vật thực, hắn vẫn lần đầu nhìn thấy thần thức cường đại như vậy. 

- Bởi vì đại chú huyết mạch, ta không có cách nào sống đến giây phút thành thần đó, cho nên mới không sợ chết, tuy nhiên khi thật sự phải chết ta vẫn còn sợ.

Hắn không nhịn được cười nói.

Bên ngoài, dao động càng thêm khủng khiếp truyền đến, lại có ánh lửa không biết từ chỗ nào bay tới, giống như một con chim lửa vô cùng khổng lồ bay nhanh tư tên bắn ở trong bóng tối. 

Trên đình nghỉ mát, Yên Nhi biến thành Long Tước béo không nhịn được nhảy cẫng lên hoan hô, suýt nữa ép đình nghỉ mát bị sụp xuống.

Ở đây càng thêm hỗn loạn, không ngừng có tồn tại mới mạnh mẽ gia nhập vào bên trong cuộc chiến.

Trong bóng tối lại có một tòa Thiên Môn của Minh Đô từ trong Dao Hải chậm rãi dâng lên, một quyển Sinh Tử Bộ từ trong Thiên Môn bay ra, phóng ra ánh sáng cường đại, chiếu về phía bên này. 

Sinh Tử Bộ vừa xuất hiện, chỗ hải đảo phía sau Man Hồi Lang Các có một đầu rồng cực lớn lộ ra, cổ thật dài phóng qua khoảng không phía trên hải đảo, đầu rồng ngăn cản trước Man Hồi Lang Các, mặc cho Sinh Tử Bộ chiếu sáng.

Rồng lớn phun ra hít vào,
sấm sét vạn dặm đánh vào trong Thiên Môn của Minh Đô.

Đột nhiên, một gốc cây già từ trên cao hạ xuống, ầm ầm nện ở trên đầu rồng lớn, đầu rồng lớn này bị ép ở trong Dao Hải, thân thể lăn lộn, tránh hải đảo, để tránh ép chết người trên biển. 

Rồng lớn quay lại, khóa chặt cái cây già, rễ của cây già đột nhiên tăng vọt, bò lên thân thể của con rồng lớn, ở trong biển và trong tầng mây không ngừng chém giết.

Đám người Vân Tiệm Ly, Tề Cửu Nghi thấy hoa mắt chóng mặt, trong lòng sinh ra cảm giác khủng khiếp, chỗ hải đảo của Man Hồi Lang Các thật sự quá nguy hiểm, lập tức có thể sẽ bị đánh thành tro bụi.

Dù vậy, động thủ vẫn không phải là tồn tại mạnh nhất, tồn tại mạnh nhất trong Thiên Đình là mười Thiên Tôn! 

Mười vị này từ trước tới nay là tồn tại cường đại nhất!

Đồng tử hình thoi ở mi tâm của Tần Mục càng lúc càng sáng, hắn toàn lực phát động Thái Sơ Nguyên Thạch, tòa tế đàn màu vàng được hắn bày ra ở trong Linh Thai thần tàng của Vân Tiệm Ly đã lập tức khởi động!

Đại chú trong huyết mạch của Vân Tiệm Ly bị tòa tế đàn này kéo tơ bóc kén, từng chút một rút ra khỏi trong huyết mạch! 

Nhưng vào lúc này, trong không trung ầm ầm chấn động, Thiên Đạo tự do vang lên, chấn động không ngừng, trong lúc nhất thời ép qua từng tồn tại ẩn nấp trong Dao Hải chém giết!

Uy năng này đáng sợ như thế, mạnh như thế, khiến người ta gần như không cóc có bất kỳ phản kháng nào!

Không chỉ đám người trên hải đảo thầm cả kinh, thậm chí những tồn tại đáng sợ đang chém giết cũng yên tĩnh lại. 

Chỉ trong nháy mắt, Dao Hải lại gió êm sóng lặng, có gương mặt người khổng lồ ẩn nấp ở trong mây đen, mặt trời, ánh trăng lại từ trong biển dâng lên, nấp trong mây đen.

Từng ngôi sao nhẹ nhàng bay lên không trung, biến mất.

Ánh sáng màu vàng bay đi, bảng vàng lui lại, lá cờ trắng biến mất, kim châm bay trở về, Thần Long lặn xuống biển, Huyền Quy bỏ chạy, chỉ còn lại có Dao Hải yên tĩnh, giống như đại chiến gần như hủy thiên diệt địa trước đó chưa từng phát sinh qua. 

Không trung vẫn là bầu trời u ám, không thấy ánh mặt trời, khiến cho Dao Hải rơi vào bóng tối, chỉ có Man Hồi Lang Các vẫn đèn đuốc sáng trưng.

Lúc này, trên mặt biển có một bóng người đi tới, chính là hắn phóng ra khí tức vượt qua cảnh giới Đế Tọa, khiến mọi người kinh sợ lui lại.

Hắn có thực lực này. 

Hắn muốn giết người, bất kỳ người nào trong Thiên Đình cũng không có cách nào ngăn cản!

Hiện tại hắn chính là tới giết người!

Hắn vẫn che giấu gương mặt, không muốn bị người nhìn ra người thật. 

Dù sao người hắn muốn giết là Mục Thiên Tôn, một Thiên Tôn truyền thụ phương pháp thành thần cho chúng sinh, khiến cho thần cảnh giới này đi vào thế tục.

Hắn không muốn để lại quá nhiều vết tích, để tránh bị người khác có tâm nắm được điểm yếu này tới chèn ép mình diệt trừ mình.

Hiện tại đã không có người nào cản đường hắn. 

Hắn đã cách Man Hồi Lang Các rất gần.

Vân Tiệm Ly sốt ruột xoay đầu lại, giọng khàn khàn nói:

- Mục Thiên Tôn! 

Tần Mục vẫn đang toàn tâm toàn ý giúp hắn nhổ đại chú huyết mạch, thản nhiên nói:

- Không nên nóng vội. Vừa rồi chẳng qua là màn mở đâu mà thôi, hiện tại trò hay mới bắt đầu.

Trên trán của Tề Cửu Nghi xuất hiện mồ hôi lạnh, trong lòng hắn có chút tuyệt vọng, Yên Nhi cũng bay trở về trong lương đình, bất an rỉa lông chim, không biết nàng lấy từ nơi nào ra một cái đèn lồng, chiếc đèn lồng vẫn còn có chút run rẩy. 

Đây là đèn lồng Nguyệt Thiên Tôn cho nàng, bên trong che giấu thần thông của Nguyệt Thiên Tôn, nhưng có thể mượn được thần thông của Nguyệt Thiên Tôn bảo vệ tính mạng của bọn họ hay không, Yên Nhi trong lòng cũng không nắm chắc.

Chỉ có Long Kỳ Lân vẫn ghé vào chân đình, híp mắt ngủ gật.

Lúc này, dưới mặt biển có ngọn đèn chiếu qua. 

Người kia đột nhiên dừng bước, cúi đầu nhìn về phía dưới mặt biển.

Dưới mặt biển có một chiếc thuyền giấy đang chạy sát lòng bàn chân của hắn, giống như đi theo cái bóng của hắn, mà ở trên chiếc thuyền giấy này có một lão nhân cầm theo đèn bão.

Người kia dừng bước lại, thuyền giấy cũng dừng đi tới. 

Trong Man Hồi Lang Các, Tần Mục cười nói:

- Các vị có nghĩ là mở mang kiến thức, xem tồn tại tu luyện tới cảnh giới Thiên Đình không trọn vẹn giao phong hay không?

- Không muốn! 

Tề Cửu Nghi quả quyết nói:

- Đánh chết ta cũng không muốn! Cục diện này đã không thể cứu vãn!

Mồ hôi lạnh trên trán hắn không ngừng rơi xuống, trong lòng hắn vô cùng tuyệt vọng. 

Lão nhân âm soa, Thiên Tề Nhân Thánh Vương của U Đô, cũng là U Thiên Tôn trong i chín Thiên Tôn của những năm tháng Long Hán, người sáng tạo, phát triển ra Sinh Tử thần tàng!

Mà người còn lại hắn lại không biết là ai, nhưng nhất định là Thiên Tôn của Thiên Đình.

Hai vị Thiên Tôn ở nơi đây đại chiến, sẽ dâng lên sóng lớn khủng khiếp tới mức nào? 

Đừng nói là một lương đình nho nhỏ, Man Hồi Lang Các nho nhỏ, hải đảo nho nhỏ, ngay cả Dao Trì có thể giữ được hay không còn khó nói trước được, thậm chí nói không chừng toàn bộ Thiên Đình đều sẽ bị đánh đến chia năm xẻ bảy!

Người kia vẫn chưa động thủ, mà nhìn mặt biển yên tĩnh, nhìn chiếc thuyền giấy lặng lặng dừng lại ở trong một thế giới khác dưới mặt biển, giống như bên kia mới là mặt biển, bên này là đáy biển.

Trên thuyền giấy, U Thiên Tôn im lặng không nói, hắn vẫn chưa có bất kỳ động tác gì. 

Hai bên đều có phần e ngại, không muốn tùy ý phá tan sự cân bằng này, cũng không muốn đánh cho Dao Trì thậm chí Thiên Đình sụp đổ.

Nhưng vào lúc này, Tần Mục cuối cùng đã rút ra hết đại chú huyết mạch trong cơ thể của Vân Thiên Tôn, đó là một loại thần thức đỏ như máu, bị hắn mạnh mẽ trói buộc ở trên tế đàn trong Linh Thai thần tàng của Vân Tiệm Ly.

Tần Mục thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên thần thức đỏ như máu trên tế đàn tập trung, hóa thành một bóng dáng mơ hồ không rõ, phát ra tiếng cười quỷ dị một cách khó hiểu: 

- Ha hả, là vị chúa sáng thế nào rút ra đại chú huyết mạch của ta? Ta chưa từng nghĩ đến, trong Thiên Đình ngoại trừ ta còn có chúa sáng thế khác...

Tần Mục dùng thần thức truyền âm, cười nói:

- Chính là ta. 

- Hóa ra là Mục Thiên Tôn.

Bóng dáng kia kinh ngạc nói:

- Không ngờ ngươi hiểu được pháp thuật của tộc ta, ngươi đúng là xứng với cái tên Thiên Tôn, tuy nhiên bản thân ngươi khó bảo toàn, còn dám cả gan làm hỏng chuyện tốt của ta. Ngươi ấy, thực sự không biết trời cao đất rộng! Ngươi ở nơi này bảo vệ được tính mạng của mình là được, cần gì phải chọc tới ta. 

Trong không trung của Dao Trì đột nhiên rung chuyển kịch liệt, thình lình là vị Thiên Tôn thứ hai hạ xuống!

Cân bằng yếu ớt giữa người trên mặt biển cùng U Thiên Tôn thoáng cái đã bị vị khách không mời mà đến này phá tan!

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện