Thấy ánh mắt nghi ngờ của mọi người, đại sư Mạt không nhịn được nói: “Mục lão đệ là thiên tài luyện đan duy nhất ta từng gặp trong suốt bao nhiêu năm qua.
Không đúng, là yêu nghiệt!”
“Năm nay ta chín mươi tuổi, nực cười là kiến thức của ta lại không bằng một phần mười của Mục lão đệ.
Ta không chữa được bệnh lạ của Tần nha đầu nhưng có lẽ Mục lão đệ sẽ có cách!”
Mặc dù không tin nhưng số người trong toàn bộ đế quốc Nam Vân có thể khiến đại sư Mạt sùng bái như vậy chắc chắn chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Người được đại sư Mạt kính ngưỡng lại càng không có.
Trông đại sư Mạt không giống như đang nói đùa.
“Ha ha… Tuy đại sư Mạt là thầy luyện đan bậc nhất đế quốc, ta cũng không hề nghi ngờ tay nghề luyện đan của ông nhưng đến cả ông cũng không chữa được, Mục Vỹ…”
Đại trưởng lão bật cười nói, giọng điệu tràn đầy mỉa mai.
Nghe đồn tay nghề luyện đan của đại sư Mạt thâm sâu khó lường, nhưng lại càng sống càng trở nên hồ đồ.
Căn bệnh lạ đến cả một thầy luyện đan sáu sao như ông cũng không chữa được, nói Mục Vỹ có cách chữa, đánh chết lão ta cũng không tin!
Nhưng giờ đây Mục Vỹ không quản được nhiều như vậy.
Mạt Vấn vung tay ném mọi vấn đề cho hắn giải quyết, đúng là một ông già phiền phức!
“Mục Vỹ, con…”
“Nghĩa phụ, đúng là con cũng biết ít nhiều, nhưng không dám cam đoan sẽ chữa khỏi!”
Nghe thấy thế, Mục Lâm Thần lập tức vui mừng.
Tần lão thái gia cũng chờ mong nhìn chằm chằm Mục Vỹ.
Hôm qua ông đã nhìn thấy Mục Vỹ không tầm thường, hôm nay nghe hắn nói vậy lại càng kinh ngạc.
“Vậy thì mời Mục thiếu gia xem bệnh cho Mộng Dao!”, Tần Thời Vũ cười nói.
Thấy vẻ mặt tươi cười của ông cụ, Mục Vỹ thấy lưng nổi da gà, chậm rãi đi đến trước mặt Tần Mộng Dao.
Không thể không thừa nhận, chỉ nhìn vào dáng người, Tần Mộng Dao chắc chắn là mỹ nữ tuyệt đỉnh.
Nhưng nghĩ tới mỹ nữ như vậy lại không thể sống quá hai mươi tuổi, Mục Vỹ cảm thấy tiếc.
Hắn bắt Mạch cho cô, lập tức cảm nhận được da thịt mềm mại trắng như tuyết, lại càng thêm tin tưởng vào sắc đẹp nghiêng thành của Tần Mộng Dao!
Thịch… thịch…
Nhưng chỉ một giây sau, Mục Vỹ đã cảm thấy một luồng khí lạnh mãnh liệt càn quét toàn thân mình.
Lạnh!
Ý nghĩ này lập tức nảy ra trong đầu Mục Vỹ.
Chợt “đinh” một cái, Tru Tiên Đồ ầm ầm mở ra trong đầu hắn.
Ngay sau đó, một bóng người bằng băng màu xanh bỗng xuất hiện.
“Thần phách Băng Hoàng!”
Mục Vỹ sững sờ tại chỗ!
Khó trách trong người Tần Mộng Dao thường xuyên bị nhiễm lạnh, thì ra là do thần phách Băng Hoàng.
Người khác không biết thần phách Băng Hoàng là gì nhưng Mục Vỹ biết rất rõ.
Cho dù là võ giả của đại thế giới Vạn Thiên, người có thể chứa đựng thần phách Băng Hoàng cũng vô cùng hiếm có.
Băng Hoàng thuộc tộc Phượng Hoàng, là thần thú thời Thái Cổ.
Thần phách của nó phải mạnh đến mức nào!
Tần Mộng Dao có thể dùng chân nguyên trong người chứa đựng thần phách Băng Hoàng mấy năm liền, đúng là không thể tưởng tượng nổi!
“Thế nào?”
Thấy sắc mặt Mục Vỹ biến đổi mấy lần,