“Viện trưởng đùa chúng trò ạ?”, một gã học trò lớn gan hỏi một câu.
Bị Lục Khiếu Thiên trừng mắt nhìn, cậu ta đành phải thành thật ngồi xuống.
“Mọi người chào đón cô giáo mới, cô Tần!”
Cô Tần?
Thì ra là cô Tần!
Cả học viện chỉ có một giáo viên họ Tần, đó chính là Tần Mộng Dao.
Cô Tần Mộng Dao xinh đẹp lạnh lùng lại tới dạy lớp của bọn họ.
Toàn bộ học trò trong lớp đều trợn tròn mắt nhìn bóng người thướt tha đang bước vào cửa lớp!
Nhưng người ngạc nhiên nhất lại là Mục Vỹ.
Chẳng lẽ tiểu thư nhà họ Tần - Tần Mộng Dao cũng là giáo viên ở học viện Bắc Vân sao?
Nhưng trông thấy bóng dáng quen thuộc, Mục Vỹ biết Lục Khiếu Thiên không hề nói giỡn.
“Tốt quá rồi!”
“Nhiệt liệt chào mừng cô Tần!”
“Được cô Tần dạy học, chúng ta sẽ không còn buồn ngủ khi lên lớp nữa!”
Cả lớp lập tức như ong vỡ tổ, đám con trai không nhịn được nữa ra đứng bật dậy nhảy cẫng lên.
Tần Mộng Dao!
Đông Phương Ngọc chưa kịp rời khỏi nghe thấy tin này sững sờ tại chỗ.
Tần Mộng Dao là cô giáo xinh đẹp nhất của học viện Bắc Vân, tuy luôn đeo mạng che mặt nhưng không ai hoài nghi sắc đẹp của cô.
Còn hắn ta, Đông Phương Ngọc đã từng mời Tần Mộng Dao tới phụ trách lớp của mình không biết bao nhiêu lần, thế nhưng cô vẫn luôn lấy lý do không sống quá hai mươi tuổi để từ chối.
Vậy mà lần này lại tới lớp của Mục Vỹ, cái lớp toàn lũ vô dụng này!
Đông Phương Ngọc hừ lạnh một tiếng, quay người rời đi.
“Chào các trò, từ hôm nay cô và thầy Mục Vỹ sẽ cùng dạy dỗ các trò!”
Lần này Tần Mộng Dao không đeo mạng che mặt, đứng trên bục giảng khẽ nở nụ cười nghiêng nước nghiêng thành khiến đám học trò phía dưới đều mê mẩn.
Đẹp quá!
Dù là Mục Vỹ đã từng nhìn thấy nụ cười của Tần Mộng Dao vẫn cảm thấy cô rất xinh đẹp!
Hơn nữa trước kia, nụ cười của Tần Mộng Dao hơi bi thương, nhưng giờ đây nỗi buồn kia đã biến mất.
Vẻ đẹp của cô lại càng nở rộ.
“Mọi người đều biết trước đó ta mang bệnh nặng trong người, sống không quá hai mươi tuổi.
Thế nhưng thầy Mục của các trò đã chữa khỏi bệnh cho ta.
Vậy nên bắt đầu từ hôm nay, ta hi vọng mọi người cùng nhau cố gắng hết mình!”
Cái gì?
Toàn bộ lớp học đều dậy sóng.
Tần Mộng Dao đã được công nhận là mỹ nữ số một của học viện Bắc Vân, đáng tiếc là cả thành Bắc Vân đều biết cô không thể sống quá hai mươi tuổi.
Nhưng giờ đây nghe tin bệnh của Tần Mộng Dao đã được chữa khỏi, tất cả đều trợn mắt há mồm.
Nhưng khiếp sợ nhất chính là, người chữa khỏi cho Tần Mộng Dao lại là Mục Vỹ.
Thấy đám học trò nhìn mình chằm chằm như đang nhìn một con quái vật, Mục Vỹ ho khan một tiếng.
“Tại sao thằng vô dụng này lại đột nhiên trở nên lợi hại như vậy?”, Cận Đông đứng ngoài phòng học nghe thấy thế lẩm bẩm nói, sắc mặt trắng bệch.
“Vô dụng?”
Đông Phương Ngọc cười khẩy: “Hắn là phế vật thì ngươi là cái thá gì?”