Trông thấy hắn ta lo lắng phòng bị, Mục Vỹ mỉa mai nói.
Sợ?
Đông Phương Ngọc cũng không sợ, nhưng Mục Vỹ quá xảo trá, không hành động theo lẽ thường.
Hắn ta không thể không phòng bị.
“Bát Hoang Ngâm, Di Thiên Ấn!”
Đông Phương Ngọc xòe hai tay ra, chân nguyên ầm vang lao ra ngoài.
Chân nguyên không ngừng ngưng tụ và thu nhỏ giữa hai tay của hắn ta.
Dần dần, chân nguyên hội tụ thành một hình chóp.
Mỗi đường nét của hình chóp này đều thẳng tắp, cứng rắn như sắt thép.
Nó chỉ to bằng lòng bàn tay nhưng chân nguyên kinh khủng trong đó chỉ hơi tản ra ngoài đã tạo nên sát khí mãnh liệt.
“Di Thiên Ấn… che trời! Bát Hoang Ngâm thật sự là một võ kỹ không tồi!”
Mục Vỹ nhìn thấy Đông Phương Ngọc tung chiêu cũng không chen vào mà đứng ở một bên quan sát tỉ mỉ.
Ấn ký này đúng là đủ mạnh mẽ.
Nhưng Đông Phương Ngọc ra đòn có vẻ hơi yếu, chân nguyên lại càng ngưng tụ không đủ.
“Võ kỹ tốt, nhưng nằm trong tay ngươi quá lãng phí!”
“Hừ, đủ để giết ngươi rồi!”, sự khinh bỉ trong mắt Đông Phương Ngọc càng thêm nồng đậm: “Ta dùng Toái Ấn ngươi đã không chống trả nổi, càng đừng nói tới Di Thiên Ấn!”
Mục Vỹ không thèm giải thích.
Lúc đầu đúng là hắn muốn dùng sức mạnh thân xác và khí kình để chống lại Đông Phương Ngọc, thử xem trình độ của mình đến đâu.
Hơn nữa chân nguyên trong người hắn không phải do hắn tự hấp thu, mà là nhờ Tru Tiên Đồ tản ra, được kinh mạch của hắn giữ lại.
Hắn che giấu chính là để chờ thời cơ giết Cận Đông.
Dù sao sự tồn tại của hắn ta chính là một sự uy hiếp.
Sau khi giải quyết Cận Đông, hắn mới có thể an tâm đối mặt với Đông Phương Ngọc.
Chứng kiến sức mạnh của Bát Hoang Ngâm, Mục Vỹ lại càng thèm muốn võ kỹ này.
Võ kỹ Hoàng Giai cao cấp lại có thể tạo ra lực phá hủy khủng bố như vậy, đến cả hắn cũng thấy hiếm gặp.
“Vạn pháp một lòng, tâm động theo ta!”
Giờ phút này, Mục Vỹ cũng không dừng lại.
Hôm nay hắn đã bại lộ quá nhiều trước mặt Diệu Tiên Ngữ, vậy thì dứt khoát dùng hết tất cả.
Mục Vỹ quát lên một tiếng, cơ thể trở nên vặn vẹo quỷ dị, chân nguyên tràn ra xung quanh, khí thế hùng mạnh quanh quẩn không tan biến.
Mà trong vòng vây chân nguyên kia có một gợn sóng nhỏ bé xao động, yếu đến mức gần như không thể cảm giác được.
Dần dà, chân nguyên ngưng tụ quanh người Mục Vỹ bị hắn hút vào lòng bàn tay.
Mà trong tay hắn lại chậm rãi ngưng tụ thành một thanh kiếm sắc bén.
Chân nguyên ngưng tụ thành vật thật!
Sao có thể như vậy được?
Chỉ cao thủ cảnh giới Tụ Đan - tầng thứ tám của thân xác mới có thể dùng chân nguyên ngưng tụ thành vật thật.
Mục Vỹ mới ở tầng thứ năm lại có thể làm được.
Nếu nói trong người Mục Vỹ có chân nguyên chỉ khiến người ta kinh hãi.
Thì lần này quả thực là rợn cả tóc gáy.
“Chết tiệt!”
Sắc mặt Đông Phương Ngọc trở nên khó coi.
Hiện giờ hắn ta đã bị kẹt ở cảnh giới Ngưng Nguyên - tầng thứ bảy của thân xác suốt nửa năm, chỉ thiếu mỗi bước mở đan điền, chân nguyên ngưng tụ thành vật thật.
Vậy mà Mục Vỹ mới ở tầng thứ năm của thân xác đã làm được bước này.
Rốt cuộc làm thế nào mà Mục Vỹ lại làm được?
“Đầu cơ trục lợi.
Tuy ngươi có thể làm được như vậy nhưng dù sao cũng chỉ là cảnh giới Ngưng Khí!”
Đông Phương Ngọc bước lên một bước,