Sau những câu hỏi đưa ra, Mạt Vấn phát hiện kiến thức về luyện đan của Mục Vỹquả thực là vượt qua tầm hiểu biết của mình.
Tuy trong vài vấn đề, có những loại linh dược linh thảo Mục Vỹ đề cập đến mà ngay đến cả ông cũng không biết, nhưng khi một cách không thể thực hiện được thì Mục Vỹ còn có thể nghĩ ra một cách mới.
Đối với thầy luyện đan thì điều gì quan trọng nhất?
Không còn nghi ngờ gì nữa, chính là phương pháp luyện đan!
Từ cổ chí kim, đối với thầy luyện đan, cách thức để luyện ra một loại đan dược luônquý giá giống như mạng sống của cả gia đình.
Nhưng Mục Vỹ lại giống như một cuốn từ điển sống về luyện đan, với mỗi loại đan dược, hắn có thể dễ dàng nói ra vài phương thức để luyện thành loại đan đó.
Thật không thể tin được! Thật sự là quá sức tưởng tượng!
Rốt cuộc Mục Vỹ này có thân phận gì? Đế quốc Nam Vân có được thiên tài với khả năng thiên bẩm xuất chúng đến như vậy, lại cam tâm làm thầy hướng dẫn trong Học viện Bắc Vân nhỏ bé, thực là lãng phí nhân tài!
Nhưng đối với Mục Vỹ, Mạt Vấn này, tên thì nghe có vẻ hay, nhưng lại hỏi quá nhiều, hơn nữa… hơi bị ngu!
Nếu như Lục Khiếu Thiên cùng ba bốn mươi học trò biết được suy nghĩ trong lòng của Mục Vỹ lúc này, sợ rằng sẽ hộc máu mồm mất.
Ông là đại sư Mạt đấy!
“Mục tiểu huynh đệ, lão đây…”
“Mạt Vấn huynh, cái đó… Ồ, thật ngại quá, đã đến giờ tan học rồi, ta phải về nhà đã!”
Thấy Mạt Vấn lại muốn hỏi thêm nữa, Mục Vỹ đã sớm mất kiên nhẫn, nếu không phải vì nể mặt viện trưởng với học trò trong lớp, Mục Vỹ đã sớm tiễn khách rồi.
Chỉ là Lục Khiếu Thiên ở bên cạnh nghe thấy những lời của Mục Vỹ, xém chút nữa nước tiểu đã chảy ra quần.
Tan học? Về nhà?
Ôi trời ơi, tên ngu xuẩn này, có biết người đang đứng ở trước mặt hắn chính là một bậc thầy về luyện đan, giậm chân một cái, toàn bộ đế quốc Nam Vân chấn động hay không?!
Mạt đại sư có thể khiêm tốn học hỏi kẻ bề dưới, thật là hiếm thấy, tên nhóc này lại còn chê phiền!
Đúng thật là Mục Vỹ không biết điều này, muốn trách thì chỉ có thể trách Mục Vỹ của trước kia quá nhu nhược.
“Lão đã mạo phạm rồi, mạo phạm rồi…”
Nghe thấy lời này, Mạt Vấn đỏ mặt, lưỡng lự hỏi: “Ta với thầy Mục mới quen mà như đã thân, không biết ta có thể đi đến quý phủ một chuyến không?”
Cái gì?
Nghe thấy lời của Mạt Vấn, Mục Vỹ trợn tròn mắt, cái lão già này còn chưa