"Anh hai, Vi Vi còn nhỏ..."Mục Diệc Lăng chỉ lo anh hai sẽ ném luôn cả em gái mình đi nên vộivàng mở miệng, định cầu xin.Nhưng ai ngờ, Mục Diệc Thần không hề liếc nhìn bọn họ, chỉ lạnh lùngnói: "Anh ăn xong rồi."Sau đó, xoay người đi lên lầu và bước vào thư phòng.Ăn... Ăn xong?Mục Diệc Lăng nhìn bát cơm mà Mục Diệc Thần để lại, bên trong cònkhông ít thức ăn, ngay cả cà phê cũng chưa uống xong.Ngày hôm qua ngủ không đủ giấc, ngày hôm nay lại chỉ ăn hai miếngcơm, lúc nữa không biết anh có té xỉu ở công ty hay không đây?Mục Vi Vi thấy anh hai đi rồi, trong lòng càng thêm đắc ý, trừng mắtnhìn Mục Diệc Lăng, "Anh ba à, anh nhìn đi, ngay cả anh hai cũngkhông muốn quản chuyện của người phụ nữ này nữa, anh còn dám nói!Em là người nhà Mục gia! Nếu mắng người phụ nữ này, thì đúng lúc anhhai muốn ly hôn lại càng dễ dàng!"Mục Diệc Lăng nhìn cô mà không thể làm gì ngoài việc lắc đầu.Rõ ràng đều cùng một mẹ sinh ra, nhưng bọn họ ai cũng khuyết thiếu cáigì đấy.Anh hai của hắn bị thiếu tình thương, còn em gái út của hắn bị thiếuthông minh.Ôi, cái nhà này, đúng là nếu thiếu đi hắn thì thật sự không xong mà!Lạc Thần Hi ngồi ở bên cạnh, những câu nói trào phúng kia của Mục ViVi, tất nhiên cô cũng không nghe.Chẳng qua, cô vẫn luôn ghi nhớ trong lòng "Có nghe hay không, tiếngrùa tụng kinh", hoàn toàn không nhìn Mục Vi Vi, mà tự nhiên ăn sáng,đôi lúc gắp cho bánh bao nhỏ.Câu nói mang tính công kích của Mục Vi Vi giống như đánh vào bôngvậy.Đối phương không hề trả lời, cô cũng không biết nên nói gì, cô cảm thấychán nản.Đường Đường giữ cái muỗng hình tai thỏ, múc từng muỗng một chiếcbánh dâu tây ở trên đĩa.Lạc Thần Hi phát hiện, những bạn nhỏ lúc ba tuổi luôn được cha mẹ đútcơm cho, nhưng bánh bao nhỏ đã tự mình ăn rất thành thạo.Hôm qua lúc ăn bánh pudding ở nhà bà, bé cũng ăn rất thành thạo.Dù nó chỉ là một món an nhẹ mà thôi.Chỉ trong vòng vài phút, Đường Đường đã tiêu diệt hết một miếng bánhgato to bự, ợ một tiếng