Lạc Thần Hi cảm thấy có chút bất ngờ, nhưng nghĩ lại thì thấy bìnhthường.Dù cho Mục Diệc Thần không hài lòng với một người vợ như cô thìchuyện thiếu phu nhân của Mục gia lại phải ngồi xe buýt khi đi ra ngoài,cũng khiến Mục gia rất mất mặt."Vậy được, cháu muốn đến chợ dệt may trên đường Giang Bắc, ở ngaysát bến tàu, rất dễ tìm ạ."Đến nơi, Lạc Thần Hi cẩn thận hẹn lão Lưu đón cô lúc năm giờ chiều rồimột mình tiến vào chợ dệt may.Đây là chợ dệt may lớn nhất trong thành phố T, có thể mua tất cả các vậtliệu và phụ kiện đủ mọi đẳng cấp.Ngày hôm qua, cô đã xác định được hết mô hình của năm bộ trang phụcdành cho nữ rồi, hôm nay đến đây chỉ để xem chất liệu với giá cả thôi.Đối với cô mà nói, chỗ khó khăn nhất của mỗi bộ thiết kế đều là do thiếuhụt tài chính.Nếu như có thể giảm đi chi phí về chất liệu sẽ tiết kiệm được rất nhiềutiền.Lạc Thần Hi đi vào chợ dệt may xem hết một lượt, rồi đi về phía tây,nhìn qua các cửa hàng từ đầu tới cuối.Càng nhìn, càng không nhịn được mà lắc đầu.Những chất vải rẻ tiền mà cô tính toán có thể mua được thì chất vải lạiquá kém, căn bản không thể nào thể hiện được hiệu quả tối ưu nhất cácbộ trang phục mà cô thiết kế.Mà chất lượng khá hơn một chút thì tiền lại tăng cao gấp đôi.Cô chỉ có một vạn nhân dân tệ trong tay, dù mua vật liệu cho mười bộquần áo cũng không thể đủ.Càng thảm hại hơn đó là, dù bỏ qua yếu tố giá cả thì các nguyên liệuhiện có trong chợ cũng không đủ đáp ứng yêu cầu của cô.Chuyện này khiến cho tâm trạng của Lạc Thần Hi cực kỳ buồn bực.Đối với một người thợ may thì nguyên liệu sẽ mang đến những ảnhhưởng vô cùng to lớn! Tuyệt đối không thể qua loa được.Đi đến đoạn cuối của phía tây khu chợ, bỗng nhiên Lạc Thần Hi dừnglại, nhìn thẳng vào một cửa hàng được trang trí rất xa hoa.Hiện tại cũng chỉ còn lại nhà cuối cùng, cũng là cửa hàng nguyên liệuquý nhất toàn bộ thành phố T.Danh tiếng của cửa hàng này cô đã nghe tên từ lâu rồi, biết được cácnguyên liệu ở đây đều do chủ cửa hàng này dựa trên tư vấn của các nhàchuyên môn trên thế giới nhập về, chuyên cung cấp hàng cho tập đoàncao cấp