"Anh…Có ý gì vậy hả?...Không mang theo đủ tiền thì tạm thời khôngmua thôi, tôi không cảm thấy có gì mất mặt cả."Cô từ nhỏ sinh hoạt nghèo khổ, mẹ nuôi Lục Văn Quân chỉ là người tríthức phổ thông mà thôi nên kinh tế cũng không dư dả gì.Từ nhỏ cô đã cố gắng kiếm học bổng, còn làm thêm việc, giảm bớt gánhnặng trong nhà.Vì thế, nghe được cái giọng điệu ta không hề thiếu tiền này của MụcDiệc Thần, còn ghét bỏ cô khiến hắn mất mặt, trong lòng cô ngay lập tứccó chút không được thoải mái.Mục Diệc Thần nhìn khuôn mặt nhỏ tức giận của cô, ánh mắt thâm trầm,bỗng nhiên mở miệng: "Người phụ nữ ngu xuẩn này, lẽ nào trước giờ côkhông nghĩ đến chuyện…"Nói được một nửa, hắn dừng lại.Lạc Thần Hi kỳ quái hỏi: "Nghĩ tới chuyện gì chứ?"Đột nhiên Mục Diệc Thần buông cô ra, đứng thẳng người dậy, "Nếu côkhông biết cách làm thiếu phu nhân Mục gia thì hôm nay tôi sẽ dạy chocô.""Có ý gì chứ? Mục Diệc Thần, anh muốn nói cái gì vậy? Sao tôi nghekhông hiểu gì hết vậy?"Lạc Thần Hi chớp mắt, vẻ mặt vô cùng nghihoặc.Mục Diệc Thần không hề giải thích, trực tiếp lấy điện thoại di động từtrong túi ra và gọi."Trác Phong, cho cậu mười lăm phút tới cửa hàng phía tây của chợ dệtmay Giang Bắc, mua lại cho tôi"Cái gì. Mua... Mua lại sao?Nghe được Mục Diệc Thần nói chuyện, hai mặt của Lạc Thần Hi trợn to,còn cho rằng mình đã nghe nhầm.Không chỉ có cô, trợ lý Trác Phong ở đầu bên kia điện thoại cũng lúngtúng."Đại... Đại thiếu gia, sao đột nhiên anh lại muốn thu mua…cửa hàng vảinày vậy?" Mục thị có bao giờ tham gia vào lĩnh vực sản xuất may mặcđâu chứ? Trước giờ cũng chưa từng nghe qua? Càng quan trọng hơnlà…"Hơn nữa, trong vòng mười năm phút, chuyện này chuyện này…Thời gian này làm sao mà đủ chứ? Cũng phải là ông chủ cửa hàng muốnbán mới được…Mục Diệc Thần lạnh lùng nói: "Bảo cậu đi làm thì cứ đi đi! Đây là sảnnghiệp của Hạ gia, nói suy nghĩ của tôi cho Hạ Cẩn.""Vâng, tuân lệnh! Tôi lập tức đi làm ngay!"Đợi hắn cúp điện thoại, người phụ nữ nhỏ bên cạnh đã trưng ra bộ mặtkhiếp sợ, miệng nhỏ đều ngoác thành chữ O, nhìn có vẻ đặc biệt ngốcnghếch."Anh thật sự mua lại cửa hàng này sao?"Mục Diệc Thần liếc nhìn cô, "Không phải cô thích vải của cửa hàng nàyhay sao?"Cái giọng đương nhiên của hắn khiến trong lòng Lạc Thần Hi xoaychuyển như bão táp cuồng phong."Tôi thích vải của cửa hàng này nhưng trận đấu mà tôi tham gia, chỉ cầnmua mấy khối vải là được, anh cho tôi một ít tiền là được, cần gì mua lạinguyên một cửa hàng như vậy chứ?"Chuyện này cũng quá là khoa trương rồi đấy!Mục Diệc Thần không cho là đúng liền nói: "Lỡ như lúc cô may quần áo,bị hư thì