Mục Vi Vi vừa nghe lời này, tin là thật, ngay lập tức vui vẻ hẳn lên.Cô ta khinh thường liếc nhìn Lạc Thần Hi, "Có nghe thấy hay không?Một số người còn tự cho đã nhận giấy kết hôn, có thể vững vàng ngồi ởvị trí bà Mục, không nhìn xem sức mình như thế nào!"Bạch Tâm Hinh nghe âm thanh quá lớn của Mục Vi Vi, chỉ lo truyền đếnthư phòng, nhanh chóng lôi cô ta đi chỗ khác."Được rồi được rồi, Vi Vi, đừng tính toán cùng Lạc tiểu thư. Chuyện củachị cùng anh hai em…Thực ra cũng phải xin lỗi cô ấy, vẫn nên đừngkhích động cô ấy thì hơn."Mục Vi Vi không cam lòng nói: "Chị Tâm Hinh, chị thật sự quá thiệnlương rồi. Chị làm gì có lỗi với chị ta chứ? Đây rõ ràng là một ngườikhông hề biết xấu hổ mà!""Được rồi, đừng nói nữa!" Bạch Tâm Hinh lén lút nhìn phía thư phòngmột chút, có chút nôn nóng.Mục Vi Vi lúc này mới hừ một tiếng: "Chị Tâm Hinh, chị không thể tốtbụng như vậy, rất dễ bị người ta hãm hại đó! Cũng may còn có anh haicó thể bảo vệ chị."Cô ta quay đầu nhìn lại, đột nhiên lộ ra nụ cười mờ ám, "Chị Tâm Hinh,sao mà trang phục trên người của chị lại lộn xộn vậy chứ? Lẽ nào, anhhai em…khà khà!"Bạch Tâm Hinh cúi đầu nhìn, phát hiện chiếc váy nhăn nhúm lại, chiếcváy bị lật lên, hơn nữa, còn có vết sưng đỏ hiện rõ trên đầu gối.Đây là vừa nãy cô ta ngã mạnh đập xuống đất mà tạo thành.Bạch Tâm Hinh nhìn Lạc Thần Hi cách đó không xa, cắn môi, cúi đầu,"Vi Vi, em... em đang suy nghĩ lung tung cái gì vậy chứ? Đây chỉ là…chỉlà do chị không cẩn thận mà thôi…không có liên quan đến anh hai củaem…"Cô ta nói là nói thật, lại cố ý sử dụng giọng điệu mờ ám như vậy mà nói,khiến người ta suy nghĩ miên man.Mục Vi Vi lập tức hiểu lầm, "Không ngờ, anh hai lại gấp gáp như thế...Lẽ nào, chẳng mấy chốc em sẽ gọi chị là chị dâu sao?"Vi Vi, em đừng nói thế, Lạc tiểu thư còn ở bên cạnh đấy!""Ở bên cạnh thì thế nào chứ? Cũng phải khiến cho chị ta hiểu rõ, đỡ phảicoi chính mình là thiếu phu nhân của Mục gia. Bây giờ chị đã hiểu chưahả? Trong lòng của anh hai tôi chỉ có chị