Lê Thiếu Hi đã từng học qua cách hô hấp nhân tạo, chẳng qua là trước kia dùng mô hình để thực hành, vẫn luôn không có cơ hội thực tiễn.
Đây là lần thứ nhất của hắn, cũng may lý luận tri thức đầy đủ phong phú, sẽ không chậm trễ hắn phát huy.
Hít sâu một hơi, tiếp tục thổi hơi một cách có quy luật, tay ấn lên ngực anh.
Những động tác liên tiếp rất chính xác, không có sai lầm, trong chuyện cứu người này, không được qua loa.
Hô hấp nhân tạo còn lâu mới đơn giản như trong phim điện ảnh, đây là một thủ đoạn cấp cứu rất nghiêm túc, vừa tốn thời gian vừa hao sức lực, có chút sai lầm cũng có thể bỏ lỡ thời cơ cứu trợ tốt nhất.
Lê Thiếu Hi tuyệt đối không hi vọng Giản Việt xảy ra chuyện.
Không đề cập đến việc anh đã giúp hắn nhiều như vậy, cho dù chỉ là người xa lạ bèo nước gặp nhau, hắn cũng sẽ không thấy chết mà không cứu.
Kênh livestream của Phương Diệc Hoài náo loạn lên.
"Lão Hoài! Chuyện gì xảy ra! Tại sao lại có bức màn đen*!"
*Kênh livestream tự nhiên đen sì, không thấy được gì khác, giống như video youtube khi không load được á.
"Thao, trò chơi này còn có kỹ năng hô hấp nhân tạo!"
"Cho nên! rốt cuộc! vẫn bị phong sao?"
"Các huynh đệ, trò chơi VR đã hăng hái như vậy rồi, còn chờ cái gì, mau mua thiết bị đi a!"
Phương Diệc Hoài nhíu mày lại, nói: "Mọi người đừng nóng vội, để tôi tra chút xem chuyện gì xảy ra.
" Không phải là kênh livestream bị phong mà là hắn bị đá ra khỏi trò chơi.
Kết nối ổn định mà, sao trò chơi này rớt mạng rồi?
Làm sao Phương Diệc Hoài có thể cam lòng!
- ------------
Căn cứ nào đó dưới mặt đất.
Tần Toái Ngọc báo cáo với cấp trên: "Đã tra được phạm vi của "Trận", đã chặt đứt kết nối của người chơi bình thường.
"
Vân Duật lên tiếng, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình.
Tần Toái Ngọc nói: "Có một người chơi bình thường phát sóng trực tiếp, cần tiêu hủy ghi chép không?"
Vân Duật lúc này mới dời ánh mắt: "Có tiết lộ tin tức quan trọng không?"
Tần Toái Ngọc: "Tên của Giản Việt.
"
Vân Duật cười nhẹ: "Không cần tiêu hủy.
"
Tên của tiểu Giản Việt cũng không phải tin tức mấu chốt gì, biết cũng chỉ biết thôi, chẳng làm được gì với thông tin này cả.
Phương Diệc Hoài một lần nữa đăng nhập vào game [Thợ mỏ đào bảo], nhưng anh mở ra thì thấy tiến độ trò chơi.
Là tiến độ trò chơi của Giản Việt và Tụ Đa Đa, không phải của anh.
Phương Diệc Hoài tiếc nuối, lưu lượng chất lượng như vậy nháy mắt liền không có, thứ tổn thất là vàng ròng bạc trắng a!
Khán giả kênh livestream sau khi làm ầm ĩ một phen cũng yên tĩnh.
Ai bảo bọn họ là đi theo chủ bá xem phát sóng trực tiếp đâu, chủ bá xem không được, bọn họ tự nhiên cũng không được nhìn.
Phương Diệc Hoài tiếc nuối trong một thời gian dài, hối hận mình không thêm bạn tốt với Tụ Đa Đa, nếu về sau chơi cùng nhau, hiệu quả phát sóng trực tiếp sẽ rất kinh người.
Sau này gặp lại, Phương Diệc Hoài một đường chông gai ôm chặt lấy Lê Thiếu Hi: "Đa Đa, anh là anh của em đây, anh ruột đấy.
"
*Ủa sau này ảnh cũng bị Vết rách kéo vào hả:0
Xin lỗi, editor cùi bắp, chưa đọc truyện này đâu
Lúc Vân Duật nhìn thấy Giản Việt chết đuối, nửa điểm khẩn trương cũng không có, ngược lại nhìn chằm chằm vào Lê Thiếu Hi suốt toàn bộ quá trình: "Tiểu tử này không tồi.
"
Tần Toái Ngọc: "Đánh giá sơ bộ, lực phản ứng cấp A, sức phán đoán cấp A.
"
Ý cười trong mắt Vân Duật gia tăng: "A Ngọc, em cảm thấy nếu không có Giản Việt, tỷ lệ sinh tồn của Lê Thiếu Hi là bao nhiêu?"
Tần Toái Ngọc: "Không có đủ thông tin, không cách nào đánh giá.
"
Vân Duật nhìn chằm chằm Lê Thiếu Hi, chậm rãi nói: "Chín phần.
" (90%)
Tần Toái Ngọc rõ ràng sửng sốt một chút, thần thái rất nhanh lại khôi phục vẻ lãnh đạm cứng nhắc.
Vân Duật tiếp tục nói: "Tiểu tử này chưa chắc đã là người trong tiên đoán nhưng nhất định là một thiên tài.
"
Môi Tần Toái Ngọc hơi động, nhưng cũng không nói ra lời nghi ngờ nào.
Người trước được Vân Duật nói như vậy là Giản Việt.
Giản Việt nào chỉ là thiên tài, anh quả thực trở thành một truyền kỳ.
Vân Duật hứng thú nhìn màn hình, có chút chờ mong: "Sau khi gặp nước, tiểu Giản Việt sẽ suy yếu một đoạn thời gian, năng lực của tiểu Đa Đa cũng nên bại lộ thôi.
"
- -------
Đối với sự việc diễn ra ở ngoại giới, Lê Thiếu Hi hoàn toàn không biết.
Bọn họ mặc dù đã lên bờ nhưng không có nghĩa là an toàn, hắn không dám trễ nãi một giây nào, sợ nguy hiểm giáng lâm.
Một âm thanh "Oanh!" vang lên.
Lê Thiếu Hi trợn mắt há mồm, hắn không cần quay đầu lại cũng biết là boss vừa xuất hiện.
Mẹ nó!
Hắn phải đánh quái.
Nhưng hắn lại không thể vứt Giản Việt xuống --- không tiếp tục hô hấp nhân tạo, Giản Việt sẽ ngạt thở mà chết.
Tim Lê Thiếu Hi đập phanh phanh phanh, đối mặt với nguy hiểm trong gang tấc, hắn ngược lại rất tỉnh táo.
Hắn cũng không quay đầu lại, nương theo thính giác và cảnh tượng nhìn thấy lúc nổi lên mặt nước, tính ra thời gian boss cần dùng để xông lại đây.
Ba mươi giây.
Nhiều nhất là ba mươi giây.
Hắn có ba mươi giây để giúp Giản Việt tỉnh lại, khôi giáp của hắn còn có thể chịu một đòn của boss, lại lợi dụng kỹ năng của pháp trượng để công kích rồi đạt được 0.
2 giây miễn dịch, đủ để kháng trụ đòn tấn công thứ hai!
Nếu dùng lý trí, Lê Thiếu Hi nên đình chỉ hô hấp nhân tạo lúc boss xông lên, rồi nhanh chân chạy trốn.
Như vậy thì hắn sẽ còn dư nhiều lượt chịu đòn hơn, tỷ lệ thắng khi đối địch với boss sẽ cao hơn.
Thế nhưng! Giản Việt làm sao bây giờ?
Thời gian hoàng kim (thời gian lý tưởng) để cứu viện người chết đuối rất ngắn.
Hắn không có khả năng bỏ mặc anh ngạt thở mà chết.
Hắn nhất định phải dùng ba mươi giây này cho Giản Việt.
Hết thảy đều được suy tính trong chớp mắt, đáp án đã được đưa ra trong 0.
01 giây.
Lê Thiếu Hi vẫn tiếp tục dùng phương pháp cứu viện tiêu chuẩn đếm tận cùng, ý đồ giúp Giản Việt khôi phục hô hấp.
12, 11, 10!
Thịch thịch thịch!
9, 8, 7!
Ầm ầm ầm!
6, 5, 4!
Nương theo tiếng sóng biển nặng nè còn có mùi tanh hôi che trời lấp đất.
3, 2!.
Trên môi Lê Thiếu Hi